Căn nhà chính của Dung gia là một tòa nhà theo lối kiến trúc Pháp, có hình dạng chữ nhật lõm, nóc xanh tường trắng, mái hiên hình phễu ngược.
Vợ chồng Dung lão gia và đứa con nhỏ nhất ở lầu hai, hai vị tiểu thư lớn tuổi nhất mỗi người một phòng trong tiểu lâu thuộc hoa viên.
Dung gia sắp xếp cho Phùng Thế Chân ở lầu ba, hướng tây, cửa sổ đối diện với hậu viện, phong cảnh tốt vô cùng.
Quản gia sai một bà vú, dặn bà ta mỗi ngày mang đồ quần áo cho Phùng Thế Chân tắm rửa, quét dọn phòng cho cô.
Má Trần này là kiểu bà vú tiêu chuẩn của nhà giàu, vô cùng nhiệt tình giúp đỡ Phùng Thế Chân sắp xếp tủ quần áo, xuống lầu đi thẳng vào phòng bếp, nói với mấy bà vú già và mấy nữa đầu bếp đang xào rau: "Đúng là tiểu thư sa cơ thật, cả rương toàn là đồ cũ, nhưng chất liệu lại rất tốt.
Lại cũng cực kỳ khôn khéo, ta loay hoay trong phòng lâu như vậy, cô ấy lại tuyệt đối không thăm dò hỏi han về ông chủ nửa lời, đúng trầm ổn thật."
Nữ đầu bếp trao nồi cải mầm cho nha đầu ở bếp rồi xoa tay nói: "Nhị di thái thái về gặp nữ giáo sinh này thì đúng là có trò hay để xem."
Một đứa sai vặt đang đứng ăn vụng nghe vậy thì cười nói: "Nghe nói cậu nhà họ Tôn ngắm trúng cô con gái của vợ lẽ nhà họ Tiền mở xưởng xe.
Nhưng Tiền gia nghe nói cô Tôn chỉ làm thiếp cho nhà chúng ta, vậy nên không muốn gả con gái đi, nói ít nhất cũng phải là bình thê mới được.
Thế là Nhị di thái thái làm loạn trước mặt lão gia, nói muốn ra ngoài ở, đúng là đau đầu cả hai bên."
Vú Trần là tâm phúc của Dung phu nhân, lập tức phỉ nhổ: "Dung gia chúng ta là nhà có quy cũ, một di thái thái ngay cả con trai cũng chưa sinh được mà còn vọng tưởng phù chính (1), đúng là si tâm vọng tưởng (2)."
Nữ đầu bếp và tên sai vặt nghe thế chỉ cười mà không nói gì.
Vú Trần lấy một bình nước sôi mang lên cho Phùng Thế Chân, lại nói: "Phu nhân mời Phùng tiểu thư xuống ăn bữa cơm xoàng ạ."
Với thân phận của Phùng Thế Chân thì sẽ không được ăn cơm chung với người nhà họ Dung.
Nhưng đây là Dung gia làm một bữa tiệc bái sư nhỏ, giới thiệu Phùng Thế Chân với mọi người trong nhà mà thôi.
Phùng Thế Chân đổi một bộ áo ngắn và váy, sửa sang lại đầu tóc, sau đó đi xuống lầu.
Gian nhà ăn của Dung gia có cửa sổ rộng, mở ra có ánh nắng sáng ngời, ánh nắng thoải mái nhảy nhót trên đèn thuỷ tinh và những tán lá xanh biếc trong bồn cây cảnh, trong căn phòng thoáng đãng ngập tràn hơi thở thanh mát.
Nơi này yên tĩnh thanh bình, đẹp đến mức không giống với dinh thự của một tên trùm buôn lậu thuốc phiện.
Dung phu nhân đang bế một bé trai bụ bẫm, nói chuyện thân thiết.
Đứng bên cạnh có một người phụ nữ mặc áo ngắn tay rộng và váy kiểu cũ.
Dung phu nhân thấy Phùng Thế Chân vào tới, chỉ vào người phụ nữ kia rồi nói: "Sáng sớm không kịp giới thiệu.
Đây là đại di thái thái Vương thị, luôn giúp ta công việc quản gia trong nhà.
Ngươi có chuyện gì, ví dụ như không sai bảo được hạ nhân, cứ đi tìm cô ấy là được."
Vương thị vốn là người hầu làm của hồi môn của Dung phu nhân.
Lúc Dung phu nhân đang mang thai, Dung Định Khôn ở ngoài tình cờ gặp một vị thư hương khuê tú, sau đó yêu đương.
Dung phu nhân cố ý đưa Vương thị làm thiếp cho Dung Định Khôn, lập tức có thai, khiến vị "chân ái duy nhất" tức quá bỏ chạy.
Sau đó Vương thị sinh nhị tiểu thư Dung Phương Hoa, về sau nhiều năm không được Dung lão gia sủng nữa.
Về sau khi nhị thiếu gia mà Dung phu nhân mang lại chết trẻ, Vương thị lại nhậm chức lần 2, cách năm lại sinh ra tam thiếu gia.
Được xem là tâm phúc của đại phòng, lại là di thái thái duy nhất trong dàn di thái thái sinh được con trai, địa vị của Vương thị ở Dung gia chỉ đứng sau đại phu nhân.
Vương thị nở nụ cười vô cùng ôn hoà, nói với Phùng Thế Chân: "Ai cũng nói cô giáo Phùng có học vấn cực giỏi.
Thành tích của Phương Hoa không thể bằng chị cả của con bé, mong cô giáo đỡ đần con bé nhiều hơn." Phùng Thế Chân khách khí trả lời: "Nhị tiểu thư thông minh chăm chỉ, dù không có tôi dạy, chắc chắn cũng rất ham học hỏi."
Vương thị nói: "Trong nhà còn có nhị di thái thái Tôn thị, đang có mang, hiện tại đang về mẹ đẻ để dưỡng thai.
Qua một thời gian nữa sẽ đón cô ấy về đây, đến lúc đó cô có thể gặp được cô ấy.
Nhị di thái thái vốn dĩ có học nữ trung hai năm, xưa nay vốn thích viết thơ đọc sách, nhất định có thể hợp tính với Phùng tiểu thư." Phùng Thế Chân giả vờ nghe không hiểu, vẫn cười thoải mái như cũ.
Tiểu thiếu gia Dung gia mới đầy 6 tuổi, ở tiểu học Tây Đồng học khoa dự bị đại học, không phải đèn cạn dầu.
Cậu ta kế thừa tinh thần yêu nước của các vị tiền bối, hai ngày trước vì một cây bút máy mà đánh con trai của tham tán nước Anh, bị trường học cho tạm nghỉ.
Phùng Thế Chân thấy cậu ta đói bụng, muốn ăn điểm tâm trên bàn, bảo mẫu sợ cậu ta lát nữa không chịu ăn cơm, không cho lấy, cậu ta liền tay đấm chân đá với bảo mẫu.
"Tôi phải ăn! Phải ăn! Đánh chết bà! Mẹ, mau đuổi bà ta đi." "Tiểu tổ tông của tôi ơi, ở đây còn có khách đấy.
Con định diễn trò cười gì đây?" Dung phu nhân vội ôm lấy đứa trẻ, lấy miếng bánh kem đút cho cậu ta ăn.
Dung Phương Lâm lạnh mặt nhìn em trai làm loạn, cực kì khinh thường mà hừ một tiếng, quay đầu nói: "Sao anh cả còn chưa tới? Anh Vân Trì đi rồi à? Sao không mời ở lại cùng ăn cơm luôn."
"Đang nghĩ là phải tới ăn chực một bữa, em Phương Lâm đã dẫn lời rồi." Ngũ Vân Trì cười vang, bước vào nhà ăn, tiến đến chào hỏi Dung phu nhân.
Dung đại thiếu gia không nhanh không chậm mà đi theo sau, Hai tay nhét trong túi quần tây, ánh mắt không chút để ý đảo qua Phùng Thế Chân, cứ như cô là một cái bình hoa đặt cạnh cửa sổ vậy.
Dung phu nhân hỏi: "Con gặp qua Phùng tiểu thư rồi chưa?" Trên mặt cô vẫn bình tĩnh giữ nụ cười nhạt, cô nhìn về phía Dung Gia Thượng.
Dung Gia Thượng khánh khí lại xa cách mà gật đầu với mẹ kế: "Gặp qua rồi.
Cô giáo Phùng thật là quen mắt, trước kia chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
Lời nói vừa dứt, mấy tầm mắt nhất trí dừng lại trên người Phùng Thế Chân và Dung Gia Thượng.
Ngũ Vân Trì kẹp một điếu thuốc trong tay, đứng tựa vào bồn cây cảnh, như cười như không, vẻ mặt như là đang đứng xem kịch vui.
Phùng Thế Chân nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra.
"Hai người trước kia đã quen nhau sao?" Đại di thái thái như chó ngửi thấy mùi phân, vẫy đuôi sáp lại gần: "Đại thiếu gia mới từ Trùng Khánh về Thượng Hải, cũng chẳng mấy khi ra cửa, sao lại quen Phùng tiểu thư được vậy?"
Phùng Thế Chân thấy sự hài hước trong đôi mắt của Dung đại thiếu gia, dường như cô đã hiểu gì đó, không chút hoang mang mà nở nụ cười: "Tôi thì lại chẳng có ấn tượng.
Đại thiếu gia ngọc thụ lâm phong (3) như vậy, nếu tôi đã gặp qua sao có thể không nhớ chứ? Trước kia tôi vẫn luôn dạy ở lớp bổ túc cho nữ, ngày thường không gặp được mấy người khác phái.
Chắc có lẽ đại thiếu gia tới trường học tìm bạn chơi, nên có lẽ đã từng thấy tôi rồi phải không?"
Lúc này thì ngay cả Dung đại phu nhân cũng phải nhìn chằm chằm Dung Gia Thượng: "Con tới trường nữ sinh? Đối phương là con cái nhà ai? Cha con không cho con kết giao bạn gái lung tung đâu đấy."
Ánh mắt sắc bén của Dung Gia Thượng như lưỡi dao quét qua gương mặt của Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân cười khanh khách mà nhìn anh, phúc hậu lại vô tội.
Ngũ Vân Trì suýt nữa cười ra tiếng, khụ một tiếng, nói: "Là tôi đi đón em họ, Gia Thượng đi cùng, có lẽ đã nhìn thấy rồi.
Một người ăn mặc kiểu giống như cô giáo đây, cả Thượng Hải cũng có không ít người.
Tôi và Gia Thượng cũng khó tránh khỏi thấy quen mắt."
Dung Gia Thượng không tỏ ý kiến, cam chịu cách trả lời của Ngũ Vân Trì.
Dung phu nhân yên lòng, tỏ vẻ quan tâm mà dặn dò đứa con riêng: "Tiếng anh và toán học của cô Phùng đều cực tốt.
Sau này ngoan ngoãn theo cô giáo học, cẩn thận cha con sẽ về kiểm tra đó."
Dung Gia Thượng không trả lời,chỉ cười cười.
Tỏ ra dáng vẻ một đại thiếu gia không để tâm thứ gì vào trong mắt.
Phùng Thế Chân thắng một trận nhỏ, cũng không truy kích nữa, rất có hứng thú mà quay đầu nhìn Ngũ Vân Trì móc ra một cái còi bạc chơi đùa với tam thiếu gia.
Dung Phương Lâm nhìn dáng vẻ chán nản muốn chết: "anh đừng cho nó! Nó có cái này rồi cả nhà này đừng mơ mà có một chút yên bình."
"Chị em không cho anh tặng em đó nha." Ngũ