Dung Gia Thượng trên người toàn mùi rượu, loạng choạng bước vào trong phòng, anh ném áo khoác vào lưng ghế, định bật đèn trên bàn lên thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trong căn phòng phía Tây đối diện với phòng anh qua khung cửa sổ hắt lên bóng dáng vị gia sư kia đang đi đi đi lại lại trong phòng.
Căn phòng sáng đèn trong đêm tối thật bắt mắt, giống như một chiếc hộp ngọc phát sáng, mọi động tĩnh bên trong đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phùng Thế Chân tóc búi một nửa ở sau đầu, mặc một chiếc váy ngủ kiểu phương Tây màu trắng nhạt.
Ánh sáng xuyên qua lớp áo mỏng tôn lên vòng eo thon nhỏ của người con gái, phần căng tròn lấp ló dưới cổ áo.
Người phụ nữ này đang làm gì vậy?
Cô ta nghĩ rằng cô ta sống trên tầng thượng thì không có ai có thể nhìn thấy cô sao?
Dung đại thiếu gia vươn tay ra để bấm chuông, muốn gọi một người làm đi nhắc nhở con người ở phía đối diện kia, nhân tiện có thể mượn cơ hội sỉ nhục cô ta.
Nhưng khi tay chạm vào chuông, đột nhiên chợt khựng lại.
Người phụ nữ kia dường như đang khiêu vũ.
Tay giơ lên không trung, chân vừa nhảy vừa xoay nhẹ, bước nhảy mềm mại uyển chuyển, phảng phất như có một người tình vô hình đang ôm cô và khiêu vũ với cô.
Đêm thu tĩnh lặng, bầu trời bao la rất nhiều sao, thời gian như xuyên qua hàng ngàn vạn năm, phản chiếu lại vào trong tầm mắt.
Dường như có một giai điệu khiêu vũ lặng lẽ bay bổng trong không trung, du dương và da diết, lôi cuốn đến rung động lòng người.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái mặc váy trắng tựa như một tiểu thư trong bức tranh sơn dầu phương Tây, với một vẻ uyển chuyển tinh khiết, mang vẻ đẹp nguyên sơ, tự nhiên nhất của người phụ nữ.
Mái tóc dài đang được búi gọn bỗng chốc xõa tung xuống, che lấp một bên vai.
Phùng Thế Chân dừng lại, vén tóc lên một lần nữa, tết nó thành một bím tóc bồng bềnh và vắt sang một bên trước ngực.
Cô không tiếp tục khiêu vũ mà tựa vào bên cửa sổ, sững sờ nhìn màn đêm bao la.
Dung Gia Thượng ngồi trong bóng tối một lúc rồi đứng dậy, kéo rèm lại và bật đèn lên.
Gần như ngay lập tức, phía bên kia truyền đến tiếng kéo rèm cửa sổ một cách vội vàng.
Dung Gia Thượng tưởng tượng ra vẻ mặt vội vàng xấu hổ của người phụ nữ, rồi cười nhẹ.
Sau này có lẽ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cảnh đẹp lúc nãy nữa rồi.
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Phùng Thế Chân cầm theo sách giáo khoa và ngồi tại phòng học đợi học sinh lên lớp.
Dung Phương Lâm và Dung Phương Hoa đã đến lớp học trước vài phút, ai nấy đều chuẩn bị sách vở đầy đủ.
Hai người họ lúc trước đều học ở trường nữ sinh Thanh Tâm, đây cũng là một trường rất tốt dành cho nữ sinh.
Nửa năm trước trường học xuất hiện một trận sốt thương hàn, không may mắn cả hai cô đều bị mắc bệnh, về nhà dưỡng bệnh phải mất 2 tháng mới khỏi, việc học hành cũng bị sa sút không ít.
Dung Phương Lâm không chịu thua kém ai, một lòng muốn thi vào trường tư thục nữ sinh Trung Tây, liền đòi Dung phu nhân cho nghỉ học, dự định ở nhà học hành chăm chỉ nửa năm, đến đầu mùa xuân năm sau sẽ trực tiếp vào học tại trường tư thục nữ sinh Trung Tây.
Phùng Thế Chân lấy ra các câu hỏi kiểm tra đã chuẩn bị trước, để cho hai cô gái làm, sau đó nhận xét và giảng giải cho từng người một.
"Phương Lâm, em nhớ nhiều từ vựng, nhưng ngữ pháp lại không vững.
Vì vậy khi em nói rất trôi chảy, nhưng lại ít khi đạt điểm cao khi làm bài.
Phương Hoa thì ngược lại, em cần phải ghi nhớ thêm nhiều từ vựng hơn."
Hai cô gái lại gật đầu lia lịa.
Dung Phương Hoa cũng tạm gác lại sự ghen tị với Phùng Thế Chân và chăm chú lắng nghe cô giảng bài trong sách.
Đồng hồ điểm từ tám giờ đến chín giờ rưỡi sáng mà vẫn không thấy mặt Dung đại thiếu gia đâu.
Phùng Thế Chân đã đợi một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hôm nay đại thiếu gia có chuyện gì không đến được sao?"
Dung Phương Lâm chế nhạo nói: "Anh cả tối hôm qua đi chơi với anh Vân Trì, về muộn như vậy, sợ là vẫn chưa dậy.
Chị Khang, đi xem đại thiếu gia đã dậy chưa? " Chị Khang từ bên ngoài phòng học đáp dạ một câu rồi vội vã đi xem.
Thời gian trôi qua thêm nửa giờ nữa, Phùng Thế Chân đã kết thúc buổi học, khi hai cô gái cũng thu dọn sách vở và chuẩn bị rời đi, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, Dung đại thiếu gia mặt không cảm xúc bước vào.
Hôm nay, anh ta mặc một bộ áo dài màu khói kiểu Trung Quốc, lộ ra dáng người cao lớn tuấn tú, toát lên phong thái đẹp trai ngời ngời của một thế gia đại công tử giống như hình ảnh được nhắc đến trong các bài thơ.
Dung Phương Lâm khịt mũi chế giễu, liếc nhìn Phùng Thế Chân một cái, cho thấy suy đoán của cô thực sự đúng.
Dung Gia Thượng đột nhiên quay đầu lại nói với Dung Phương Lâm: "Em gái, nếu bị cảm thì nhớ uống thuốc nhé."
Dung Phương Lâm tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, quay ngoắt đầu chạy đi.
Dung Phương Hoa cũng có vài phần sợ người đại ca vốn vui buồn thất thường này, nên cũng rụt cổ chuồn mất.
Phùng Thế Chân một bên thu dọn những tờ giấy nháp trên bàn và nói: " Đại thiếu gia, anh đã đến muộn 2 giờ đồng hồ"
Dung Gia Thượng chậm rãi đi tới, kéo ghế ngồi xuống, cầm một tờ giấy nháp lên nhìn, khóe miệng gợi lên một nụ cười khinh thường.
"Cô Phùng đến đây không phải là vì muốn dạy học.
Tôi có đến lớp hay không thì có gì khác biệt?"
Phùng Thế Chân bình tĩnh nói: " Phu nhân mời tôi đến dạy học, tôi đã nhận tiền lương, vì vậy tôi phải hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Nếu đại thiếu gia không muốn nghe tôi giảng bài thì có thể nói với phu nhân, để phu nhân tìm một người giỏi giang hơn.
Nếu không, tôi một ngày còn là thầy của cậu, thì tôi phải quản cậu.
Cậu có đem theo sách không? Không mang cũng không sao, sai người đi lấy cho cậu cũng được.
Cậu làm đề này trước đi."
Dung Gia Thượng duỗi những ngón tay thon thả và cân đối ra, xem xét tờ giấy, sau đó cười cười, không nói gì, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Phùng Thế Chân ngồi phía đối diện, mặt không biến sắc, bình tĩnh nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên ở nơi mà ánh sáng đầy đủ cô ung dung trầm tĩnh nhìn người con trai trẻ tuổi này.
Dung Gia Thượng sinh ra đã rất đẹp trai anh tuấn, lông mày dài nhập vào thái dương, đôi mắt phượng tinh anh đẹp như tranh vẽ, đường nét rõ ràng, thanh tú nhưng không nữ tính.
Ngay cả khi anh ta ngồi một cách bình thường như lúc này, vẫn có thói quen vai phẳng thẳng lưng, toát lên phong cách quân nhân đứng đắn và ngay thẳng.
Anh giống như một cây cao, trồng trong khu vườn tươi tốt của nhà họ Dung, rõ ràng là có chút không hợp lý.
Tin chắc rằng anh ta có một sự hiểu biết sâu sắc, vậy nên anh ta mới có những điểm lạnh nhạt thờ ơ, dùng để che đậy sự cáu kỉnh bên trong của mình.
"Làm xong rồi." Dung Gia Thượng ngẩng đầu, dùng tay đẩy tờ giấy trên bàn tới trước mặt Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân cầm cây bút đỏ lên chỉnh sửa từng câu một, một đường gạch chéo, mặt không hề biến sắc.
"0 điểm" Phùng Thế Chân ghi lại điểm số, và mỉm cười với Dung Gia Thượng
"Đại thiếu gia thông minh hơn tôi nghĩ.
Để đạt điểm thấp thì dễ, nhưng để đạt điểm 0 thì lại khó.
Người có khả năng tránh thành công mọi câu trả lời đúng, thường là người có thể làm được tất cả các câu hỏi.
Đặc biệt ở câu hỏi cuối, anh có vẻ sử dụng sai một công thức, nhưng thực tế đó là một con đường tắt để giải quyết vấn đề.
Câu trả lời cuối cùng là sai, chỉ vì anh đã điền sai dấu thập phân ở bước thứ ba."
Dung Gia Thượng đứng lên một cách thanh lịch, dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Thế Chân.
"Có lẽ cô thật sự có chút bản lĩnh, nhưng mà cô không dạy được tôi đâu, Phùng tiểu thư."
Thiếu niên anh tuấn xoay lưng về phía mặt trời, càng cho thấy dáng người cao ráo rắn rỏi, tràn đầy cảm giác áp chế người khác.
"Phu nhân và Dương Tú Thành chọn cô, là có ý gì, trong lòng tôi và cô đều biết rõ.
Những thủ đoạn đó của mấy người, tôi không có hứng thú tham dự."
Anh ta đẩy ghế ra và sải bước nhanh về phía cửa lớp học.
Phùng Thế Chân ngồi vào bàn học, cầm chặt cây bút trong tay.
Cô biết nếu để Dung Gia Thượng bước ra khỏi cánh cửa lớp học, thì sẽ rất khó để bắt anh ta quay lại nữa.
Mà thời gian cô còn được ở lại Dung Gia cũng sẽ không còn nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu và đứng dựa vào thành bàn.
"Dung đại thiếu gia, xin dừng bước!"
Dung Gia Thượng quay đầu lại, trong mắt có vài phần thiếu kiên nhẫn.
Phùng Thế Chân nhìn anh ta một cách bình tĩnh và nói: "Tôi vào Dung gia, không hề có bối cảnh gì cả.
Tôi cần công việc này, cố gắng để xin việc, dựa vào thực lực để được nhận vào làm.
Dung phu nhân chọn tôi là có lý do gì, tôi không biết và cũng không muốn biết."
Dung Gia Thượng vẫn lạnh lùng nhìn cô.
Phùng Thế Chân nói: "Dung phu nhân không hề biết chuyện tôi đến vũ trường.
Tôi tin rằng nếu bà ấy biết, bà ấy sẽ không bao giờ chọn tôi.
Tôi vốn không hiểu về Dung gia.
Nhưng qua hai ngày vừa qua tôi biết, Dung phu nhân quản lý gia đình 10 năm, mọi chuyện đều xử lý chu toàn, chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người khác phật lòng, trừ việc đưa anh đến Trùng Khánh."
Khuôn mặt của Dung Gia Thượng sa sầm xuống, việc bị gia đình ruồng bỏ ngay từ khi còn nhỏ rõ ràng là nỗi đau trong tim anh.
Phùng Thế Chân bỏ tay xuống.
"Vì vậy, tôi không nghĩ Dung phu nhân sẽ tìm một người có vết nhơ đến để làm gia sư.
Điều