Nước Dịch năm Thiên Tĩnh thứ mười chín mùa thu, thành Thiên Toánh ở Đế đô bị nước Lịch đánh hạ. Hoàng đế nước Dịch là Dịch Già Thư tự vẫn thờ nước. Thái tử Dịch Già Tề bị giết. Di Mẫn Trấn quốc Công chúa là Dịch Già Thần Nhứ mặc áo mỏng cầm quốc tỉ ra hàng, nước Dịch vong.
Năm đó nước Lịch đã đến năm thứ hai tư, Thái tử nước Lịch là Cảnh Đồng dẫn quân tiến vào thành Thiên Toánh. Lúc đầu đồng ý cho thuộc hạ mặc sức binh lính cướp bóc ba ngày, nhưng nửa ngày sau lại ngưng. Tiếp đó quân sĩ nước Lịch chỉnh đốn kỉ cương, không mảy may phạm đến dân chúng thành Thiên Toánh nữa.
Trong Hoàng cung, Cảnh Đồng ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương điện chính, mỉm cười với Hoàng thân Dịch Già đang quỳ bên dưới. Y rất hưởng thụ cảm giác này. Đó là cảm giác thỏa mãn khi chơi đùa với sinh tử của một vương triều trong lòng bàn tay.
Một hồi lâu sau, ánh mắt y dừng lại ở trên người của nữ tử đứng đầu nọ. Nữ tử tầm mười sáu mười bảy tuổi, cả người mặc áo mỏng, từ trên xuống dưới không một trang sức, ngay cả khuyên tai cũng không đeo. Khuôn mặt như hoa của nàng mang biểu cảm bình tĩnh mà khoan thai, tựa như tượng Bồ Tát trong miếu. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra ẩn sâu trong con ngươi của nàng mơ hồ hàm chứa cảm xúc mãnh liệt, chẳng qua chúng đã bị nàng che giấu cẩn thận rồi.
"Di Mẫn Công chúa xin đứng dậy. Người là Trấn quốc Công chúa, nếu như người không chủ động mở cổng thành xin hàng, có lẽ đại quân nước Lịch của ta phải mất một thời gian dài mới vào được thành. Công lao hiến thành này, bản Điện hạ sẽ bẩm báo với Phụ hoàng."
Lời này của y vừa nói ra, các Hoàng thất Dịch Già có mặt ở đó đều đưa ánh mắt căm hờn nhìn người giữ ngôi Di Mẫn Trấn quốc Công chúa là Dịch Già Thần Nhứ đang quỳ.
Thần Nhứ hơi ngẩng đầu, trong con ngươi lạnh lùng hiện lên một phần trào phúng. Quả nhiên sẽ nói vậy. Cử chỉ hiến thành xin hàng của nàng, tuy rằng do bất đắc dĩ, nhưng cũng là bán nước, nhất định sẽ làm Hoàng thất Dịch Già, làm dân chúng nước Dịch, thậm chí là người trong thiên hạ không thể dung thứ. Còn nhớ lời nhắn nhủ tha thiết của Phụ hoàng trước lúc lâm chung, chuyện này vô luận ai làm đều sẽ muôn kiếp không quay đầu lại được. Nàng là Trấn quốc Công chúa, lẽ ra nên gánh hết ngàn lời bêu danh này.
Ngàn lời bêu danh sao? Nàng là một nữ tử, lấy đức lấy tài gì mà để cho ô danh nhập vào sử sách chứ? Nhưng tiếng thơm muôn đời hay tiếng xấu muôn thuở cũng chẳng qua chỉ là cái danh sau khi mất mà thôi. Thủ đô đã tàn rồi, ai còn quan tâm những điều đó nữa?
"Thái tử Điện hạ, người từng đáp ứng với ta, chỉ cần mở cửa thành nghênh đón đại quân quý quốc bước vào, người sẽ đảm bảo dân chúng Đế đô ta vô sự."
Cảnh Đồng cười gian xảo: "Bản Điện hạ cũng chưa để cho thuộc hạ của mình ra tay giết người."
Thần Nhứ đã sớm nghe được rằng Cảnh Đồng tính tình thay đổi thất thường, thấy y nói vậy cũng không bất ngờ: "Kì trân dị bảo trong kho báu nước Dịch do tổ tiên các triều đại ta hơn trăm năm giấu kĩ chẳng phải là thứ quý quốc muốn có sao? Cách mở kho báu luôn do Trấn quốc Công chúa cất giữ, mà ta hiện tại là Trấn quốc Công chúa duy nhất của nước Dịch."
Nghe đến kì trân, mắt Cảnh Đồng sáng rực lên: "Công chúa chớ buồn phiền. Bản Điện hạ nếu đã đáp ứng với Công chúa, đương nhiên sẽ nói lời giữ lời. Người đâu, hạ lệnh chỉnh đốn kỷ cương quân đội, không được tùy ý cướp bóc dân chúng, quân lệnh đã hạ, nếu ai cãi lời lập tức xử trảm không tha!"
Ngay tức khắc có người đi xuống truyền lệnh.
Cảnh Đồng nhìn Thần Nhứ, cười nói: "Thế này Công chúa đã vừa lòng chưa?"
"Đa tạ Điện hạ đã nhân từ." Thần Nhứ mím môi.
"Không dám, không dám. Công chúa có công hiến thành, đương nhiên sẽ trở thành khách quý của bản Điện hạ." Cảnh Đồng tươi cười mà nhìn Thần Nhứ. Khi ánh mắt y chuyển tới các Hoàng thân Dịch Già khác thì lại hiện lên một chút sát ý lạnh lẽo.
"Người đâu, ngoài Di Mẫn Công chúa ra, những người còn lại hãy an trí đến điện Khải Ân. Phái người chuyên bảo hộ, không được buông lỏng."
Tên thủ hạ nghe được lời này thì còn gì không rõ nữa? Hắn ngay lập tức đi lên bắt người. Hoàng tộc mất nước cũng giống như cừu đợi làm thịt, còn thấp kém hơn cả dân chúng ngoài kia.
Trong điện lập tức nổi lên một hồi khóc than. Thần Nhứ biết rằng ở tình thế hôm nay, đối phương quá cứng rắn, lời của nàng cũng không có tác dụng gì. Thế nhưng nhìn bộ dạng nhếch nhác của thân nhân mình khi bị người áp giải đi, nàng vẫn không kìm được mà nói: "Thái tử Điện hạ, người hãy đáp ứng ta, hãy giữ mạng cho Hoàng thất Dịch Già!"
Cảnh Đồng có hơi bực mình khoát tay: "Công chúa, bản Điện hạ đã hứa tất sẽ làm. Tuy nhiên ta cũng chỉ nói không phạm đến mạng sống của họ mà thôi." Ngụ ý rằng, chỉ cần những người này còn một hơi thở, y vẫn sẽ không bị tính là bội ước.
"Vậy cầu Thái tử Điện hạ cho ta đến điện Khải Ân, ta nguyện cùng tộc nhân đợi một chỗ."
Đôi mắt Cảnh Đồng híp lại, ý Thần Nhứ là gì y còn không biết sao? Di Mẫn Trấn quốc Công chúa là nhân vật mà nước Vân kiêng dè nhất khi tiến công nước Dịch. Nàng năm nay mặc dù mới mười bảy nhưng đã là môn đệ của chưởng viện Phi Diệp Tân, hai năm trước sau khi về nước liền biểu lộ bản lĩnh phi phàm. Nước Khánh ở phía nam, nước Phong ở phía đông hai năm này không làm gì được nước Dịch.
"Người này có mệnh cách làm vương, đáng tiếc chỉ là thân nữ nhi, mệnh mang điềm xấu." Hoàng đế nước Lịch là Cảnh Đằng thường nói với Cảnh Đồng như vậy.
"Kiềm hãm được Dịch Già Thần Nhứ là chế trụ được cả nước Dịch." Muội muội y trước khi phát binh đã đặc biệt dặn dò thế.
"Công chúa..." Cảnh Đồng vốn định cự tuyệt.
Nhưng Thần Nhứ lại nói: "Nghe nói Bệ hạ quý quốc thân thể không khỏe lắm. Chẳng phải Thái tử Điện hạ nên chuẩn bị một chút sao? Toàn bộ đồ vật đoạt được từ kho nước Dịch ta ngài đều phải báo cáo lên trên, lại tính tiếp, lần này Điện hạ đưa binh viễn chinh, thật đúng là việc cực nhọc."
Ý tứ rõ ràng như vậy, Cảnh Đồng tức khắc hiểu rõ, ra hiệu cho thủ hạ lui đi: "Công chúa có chuyện mời nói."
Thần Nhứ mỉm cười: "Chỉ cần Điện hạ bảo vệ Hoàng thân Dịch Già của ta bình an vô sự, Thần Nhứ tất sẽ không để Điện hạ thất vọng."
Cảnh Đồng cảm thấy hứng thú: "Lời này của Công chúa là thật?"
"Tính mạng của tộc ta cũng đã ở trên tay Điện hạ, Điện hạ còn sợ gì nữa?"
"Được. Hi vọng