Tuệ tiệp dư biết Nhu Gia công chúa không hài lòng.
Theo lý, thường ngày bà gần gũi với Thần Nhứ như vậy, sớm phải đến thăm một chuyến.
Nhưng bà là tiệp dư, không thể không cân nhắc hướng gió trong cung.
Trong chuyện này một đầu khác là Phùng quý phi, nếu bà biểu hiện quá quan tâm Thần Nhứ thì không khác nào đắc tội Phùng quý phi.
Cho nên bà đợi đến những ngày này mới dám tới.
"Tiệp dư nương nương có lòng." Bây giờ Cảnh Hàm U nhìn ai cũng không có sắc mặt tốt, càng thêm chướng mắt loại người nhát gan, sợ phiền phức, lưỡng lự như Tuệ tiệp dư.
Tuệ tiệp dư chỉ cười gật gật đầu, "Thời gian không còn sớm, bổn cung và Giác An đi trước.
Ngày khác trở lại thăm quận chúa."
Sau khi Tuệ tiệp dư và Giác An công chúa đi, Thần Nhứ mới nói: "Nàng tội gì phải nói ngài ấy như thế? Ngài ấy chỉ là một tiệp dư, đương nhiên phải nhìn hướng gió trong cung mà sống.
Phần lớn người đều như vậy, không chỉ có một mình ngài ấy."
Cảnh Hàm U không phản bác, nhưng lại không thể bớt buồn bực.
Thần Nhứ nhìn ra được, mình bị thương, sự giận dữ trong lòng nàng ấy không phát ra ngoài được, nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
"Nếu nàng thật sự không bớt giận, vậy thì đi luyện kiếm trong viện một chút đi.
Cả ngày bày ra vẻ mặt bình tĩnh, phía sau các nô tài đều bị nàng hù chết rồi." Hôm nay Tái Phúc tố khổ với nàng, mấy ngày nay tính tình Cảnh Hàm U rất nóng nảy, cung nữ thái giám bọn họ làm việc đều nơm nớp lo sợ.
"Bọn họ lại nói với nàng cái gì? Ta đã dặn dò là không cho phép quấy rầy nàng dưỡng thương, bọn nô tài ấy đến ta cũng không nghe!" Cảnh Hàm U ra vẻ phải ra ngoài dạy dỗ người.
Thần Nhứ kéo nàng lại.
Động tác hơi mạnh, khẽ động đến vết thương trên cổ, đau đến mức Thần Nhứ hít một hơi khí lạnh.
"Nàng thế nào? Làm gì vội vã như vậy? Để ta xem vết thương của nàng." Cảnh Hàm U lập tức cúi người xuống, cẩn thận mở băng gạc trên cổ Thần Nhứ, quả nhiên vết thương lại bị vỡ.
"Nếu nàng chịu nghe ta nói cho tốt thì ta cũng không thế này." Thần Nhứ chỉ trích mà đáp.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, cầm thuốc thái y để lại rắc vào miệng vết thương, sau đó cẩn thận quấn chặt băng gạc.
Những việc này lúc trước ở thư viện đã học qua hết, dù sao người học võ luôn khó tránh khỏi bị thương, cho nên hiện tại làm đến xe nhẹ đường quen.
"Hàm U, ta biết nàng muốn phát cơn giận này, ta cũng khuyên không nổi nàng.
Nhưng mà làm việc thì nên chú ý phương pháp, cứng đối cứng là ngu xuẩn nhất." Lúc Thần Nhứ ở nước Dịch đã hợp tung liên hoành, đương nhiên không phải dễ dàng đối phó.
Nếu Cảnh Hàm U đã không có ý định bỏ qua, vậy thì nên suy nghĩ chút biện pháp tránh khỏi mũi nhọn của đối phương, ở sau lưng thực hiện thủ đoạn.
Cảnh Hàm U cười nói: "Ta đương nhiên không ngốc như thế.
Lần này ta sẽ để cho bọn họ ngậm bồ hòn."
Mấy ngày này Phùng quý phi sống thật không tốt.
Hoàng thượng biết chuyện Thần Nhứ tự sát, trách cứ bà một phen.
Mặc dù giọng điệu không nghiêm khắc lắm, nhưng đối với một người được nhiều ân sủng như bà mà nói, đây đã là thái độ không thể nào tiếp thu được.
Sở dĩ bà dám động vào Thần Nhứ là vì cảm thấy đây chỉ là một công chúa mất nước, có bị Phùng Nghiệp chiếm đoạt cũng chỉ cần cho một danh phận là được, nghĩ đến hoàng thượng sẽ không truy cứu quá mức.
Bà thực sự không nghĩ tới hoàng thượng vậy mà giận dữ như vậy.
Phùng quý phi không biết, Thần Nhứ khác ở chỗ nàng là Trấn quốc công chúa của nước Dịch, là tồn tại không tầm thường của nước Dịch.
Hai chữ "Trấn quốc" một khi đứng trước phong hào của công chúa thì mang ý nghĩa hoàng thất thừa nhận năng lực và địa vị của vị công chúa này, đồng thời cho phép nàng có quyền lợi lãnh binh và tham gia chính sự.
Địa vị của Thần Nhứ trong hoàng cung nước Dịch gần với thái tử.
Cho nên ban đầu quân đội nước Lịch công phá thành Thiên Dĩnh, người dâng lên thư hàng quy thuận không phải nhị hoàng tử Dịch Già Dụ, mà là Trấn quốc công chúa Dịch Già Thần Nhứ.
Tồn tại đặc thù như vậy, hoàng đế sao có thể thả nàng đi nước Vân? Nước Lịch và nước Vân thông gia vốn là vì củng cố biên cương phòng tuyến phía Tây.
Nhưng nếu thả Thần Nhứ qua đó, lấy thủ đoạn của vị công chúa này, chỉ sợ rất nhanh sẽ khiến hai nước trở mặt thành thù, đến lúc đó nàng lại mượn đại binh nước Vân giành lại đất nước, hoàng đế ngẫm nghĩ cũng đổ một thân mồ hôi.
Loại suy tính trên triều đình kia, hoàng đế không nói với chúng hậu phi, không nghĩ tới lại dẫn đến Phùng quý phi càn quấy.
"Nữ nhân, đúng là hồ đồ!" Hoàng đế bất đắc dĩ nói.
Mấy ngày trôi qua, thương thế của Thần Nhứ đã khá hơn nhiều, vết thương đã dần dần khép lại, chí ít sẽ không rách rưới chảy máu nữa.
Vài ngày này Cảnh Hàm U có vẻ hơi bận rộn, Thần Nhứ biết nàng ở sau lưng động tay động chân, nhưng cũng mặc kệ.
Hôm nay ánh nắng vừa vặn, Thần Nhứ đã nằm mấy ngày rồi, không để ý lời khuyên can của các cung nữ mà xuống giường đến trong viện phơi nắng.
"Quận chúa, người phải cẩn thận đó." Tái Phúc nhắm mắt theo đuôi mà đi sát, sợ nàng bị va chạm.
Trên bàn đá ở ngoài có đặt một cây đàn cổ.
Thần Nhứ hơi hứng thú mà đi gảy dây đàn vài cái, âm thanh trong trẻo êm tai, nghe là biết đàn này không phải vật bình thường.
"Sao cây đàn này lại ở đây?"
Tái Phúc ở sau lưng đáp: "Đây là đàn hôm qua công chúa cầm về từ bên ngoài ạ.
Nói là sợ quận chúa ở trong phòng buồn chán, để cho người giải sầu."
Thần Nhứ cười nói: "Nàng ấy nhưng thật ra có lòng."
Ngồi trên băng ghế đá trải đệm dày, Thần Nhứ gảy một khúc《 Hán Cung Thu Nguyệt 》*
"Đây là đàn tốt, đừng để phơi dưới ánh mặt trời."
*《 Hán cung Thu Nguyệt 》 vốn là một khúc nhạc dành cho đàn tỳ bà, sau này được chuyển thể thành các bản dành cho đàn cầm, đàn nhị… Mặc dù đây là một trong mười danh khúc lớn của Trung Hoa, nhưng chủ đề của nó thì không quá xa xưa, nói về nỗi u buồn của người cung nữ.
Lập tức có thái giám khiêng đàn cổ đến thiên điện.
Khi Cảnh Hàm U trở về, Thần Nhứ đang dùng đôi đũa chọn hoa cúc mới hái.
"Nàng luôn có nhiều chuyện để làm thế kia." Nhìn nàng ngồi dưới ánh mặt trời, Cảnh Hàm U cũng là bất đắc dĩ.
Nàng biết rõ các cung nữ thái giám chắc chắn đã khuyên, chỉ là khuyên không nổi mà thôi.
"Hoa cúc sáng mắt hạ nhiệt, thích hợp cho nàng uống." Đặt đũa xuống, Thần Nhứ nâng một mâm hoa cúc được chọn tốt đến trước mặt Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U cười tiếp nhận, "Chờ nàng khỏe lên, chúng ta cùng uống."
Phong Thành công chúa đang viết chữ trong thư phòng.
Công chúa bọn họ cũng có tiên sinh truyền dạy các loại tri thức, đương nhiên cũng có một số bài tập sau khóa.
Viết chữ là một trong những việc