Quyển sách trước mặt đột nhiên bị người rút lên.
Thần Nhứ bị thương ở cổ, không tiện ngẩng đầu nhìn, hỏi: "Nàng làm gì vậy? Đọc sách cũng không để người ta yên tĩnh được."
"Nên đổi thuốc rồi." Cảnh Hàm U cười nói.
Băng gạc bị mở ra từng lớp từng lớp, lộ ra vết thương bên trong.
Miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn vết sẹo xấu xí.
"Xem ra không cần quấn băng gạc nữa." Sau khi cẩn thận quan sát, Cảnh Hàm U nói.
"Nàng chắc không đó." Thần Nhứ cười nói.
Cảnh Hàm U đúng là không chắc, thế nên phái người đi mời thái y.
Thái y nhìn xong cũng xác định vết thương đã khép lại, không cần băng nữa.
Thái y kê đơn một lần nữa, còn để lại các loại thuốc bôi trừ sẹo.
Phi tần hậu cung và các nữ quyến khó tránh khỏi bị va chạm tạo thành thương tật, cho nên kỹ thuật trừ sẹo trong cung đình các quốc gia đều được kiểm chứng qua.
Việc này hai người ngược lại không lo lắng.
Sau khi thái y rời khỏi, Cảnh Hàm U cẩn thận thoa thuốc cho Thần Nhứ, thấy cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng, không nhịn được cúi đầu hôn một cái.
"Ai!" Thần Nhứ muốn tránh nhưng lại bị Cảnh Hàm U sớm biết trước đưa tay ôm lấy, cuối cùng không thể động đậy nữa.
"Đã muốn hôn nơi này của nàng từ lâu rồi.
Trước đó đều là băng gạc." Cảnh Hàm U còn trở nên ấm ức.
"Nàng đó." Giọng nói của Thần Nhứ tràn đầy cưng chiều.
Cảnh Hàm U sa vào bầu không khí tốt đẹp này, ôm giai nhân đến giường, tự tay đắp chăn cho nàng, "Thần Nhứ, nàng nghỉ ngơi chút đi.
Ta ra ngoài một chuyến."
"Cẩn thận nhé." Thần Nhứ rất săn sóc, không hỏi cái gì.
Cảnh Hàm U gật gật đầu, xoay người ra khỏi tẩm điện, dặn dò chúng cung nữ thái giám hầu hạ cho tốt, rồi mang theo Trần Tâm xuất cung.
Thần Nhứ nằm trên giường nhưng không buồn ngủ, cổ của nàng đã tốt hẳn.
Không biết lần bị thương này sẽ mang đến chỗ tốt gì.
Nhưng ít ra có lẽ được yêu cầu xuất cung một chuyến, đi thăm nhị ca và tộc nhân của mình.
Cảnh Hàm U mang theo Trần Tâm tới vị trí bên cửa sổ lầu hai của một tửu lâu.
Một nam nhân bình thường đang đợi ở đây, thấy nàng đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Cảnh Hàm U khoát tay ngăn lại, ra hiệu hắn miễn lễ.
"Người còn đang ở bên trong sao?"
"Vâng ạ, từ lúc đi vào đến giờ vẫn chưa thấy rời khỏi.
Xem ra việc cần làm không ít." Nam nhân khoanh tay trả lời.
Bên đường đối diện tửu lâu này là một hiệu cầm đồ.
Diệu Nguyệt cầm đồ xong, miễn cưỡng góp đủ ba ngàn lượng bạc, ra ngoài đổi thành ngân phiếu, nàng ta cẩn thận ôm vào lòng.
"Bảo Lộc, chúng ta nhanh đi sòng bạc đi."
Bảo Lộc bị thương, khập khiễng dẫn đường phía trước.
Diệu Nguyệt theo sau, tiến vào một sòng bạc.
Sau khi hai người đi vào, Cảnh Hàm U xuất hiện ở cửa, ngẩng đầu nhìn tên sòng bạc - sòng bạc Kim Lợi.
"Ghi nhớ nơi đây, về sau các ngươi giúp đỡ việc làm ăn nhiều hơn." Nàng thuận miệng nói, nam nhân bình thường kia gật đầu xưng "Vâng".
Ước chừng khoảng nửa nén hương, có một tiểu nhị chạy ra từ bên trong, trông thấy nam nhân bên người Cảnh Hàm U liền đi tới, nói: "Đã thấy mặt trời rồi ạ."
Cảnh Hàm U khoát tay chặn lại, "Ra tay!"
Nam nhân vung tay phía sau, đường cái vắng vẻ lập tức xuất hiện một đám quan binh, bọn họ đến cổng sòng bạc hành lễ với Cảnh Hàm U, không nói gì, sau đó quay người phá cửa.
Cảnh Hàm U nhìn nam nhân bên cạnh, "Nơi này giao cho ngươi.
Ngươi biết làm thế nào khi lấy được đồ rồi, đúng không?"
"Thuộc hạ biết, xin công chúa yên tâm."
Cảnh Hàm U hài lòng gật đầu.
"Nếu chuyện thành công, ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi."
Cung Vũ Yên, Thần Nhứ đang nằm trên giường.
Đương lúc lim dim, Tái Phúc tiến đến bẩm báo Ân Khang công chúa đã đến.
Thần Nhứ vội vàng bảo người mời Ân Khang công chúa vào tẩm điện.
Nàng vừa muốn ngồi dậy đã bị n Khang công chúa tiến đến ngăn trở.
"Quận chúa, vết thương của người còn chưa khỏi hẳn, không nên động đậy đâu.
Ta tới là để thăm người một chuyến, không có chuyện gì quan trọng." Ân Khang công chúa vốn không có thiện cảm đặc biệt gì với Thần Nhứ, thế nhưng chuyện của Phùng Nghiệp khiến nàng phải lau mắt mà nhìn Thần Nhứ, lại thêm tình huống của Thần Nhứ không khác Thiển Bích lắm, việc này càng khiến nàng có cảm giác đồng bệnh tương liên *.
* đồng bệnh tương liên: vì cùng cảnh ngộ mà đồng cảm với nhau.
Thần Nhứ nghe lời nửa nằm nửa ngồi trên giường, "Khiến công chúa nhọc lòng rồi."
Ân Khang công chúa thở dài: "Quận chúa đến triều, chúng ta vốn phải chiếu cố người thật tốt, ra chuyện như thế thật sự là có lỗi với người."
"Công chúa đừng nói vậy, đó là sai lầm của Thần Nhứ." Nàng cúi đầu, dáng vẻ tự trách.
Ân Khang công chúa cau mày, đáp: "Quận chúa sai chỗ nào chứ?"
"Gương mặt này của Thần Nhứ chính là sai." Nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười.
"Nghĩ tới lúc đầu ta cũng là đích công chúa sủng ái muôn vàn.
Đáng tiếc nước mất nhà tan, lưu lạc đến tận đây.
Vốn dĩ còn có chút võ công phòng thân, dù không có tác dụng lớn gì nhưng cũng chẳng đến mức mặc người coi khinh.
Tiếc rằng bây giờ… công chúa, người vong quốc, nếu không muốn bị nhục nhã, chẳng phải chỉ có chết một đường sao?"
"Nói như vậy, quận chúa sớm đã có quyết tâm đó? Thế nhưng người cùng Nhu Gia… hai người…" Ân Khang công chúa vẫn không thể lý giải loại quan hệ này giữa hai nữ nhân.
"Ta…" Thần Nhứ đỏ mặt.
Nàng còn đang trong kỳ dưỡng thương, sắc mặt không tốt, bây giờ đỏ mặt lại chứa vẻ quyến rũ động lòng người không nói ra được.
Ân Khang công chúa thầm thở dài: "Khó trách người ta nói nữ nhân hồng nhan họa thủy *, nữ tử như vậy, đúng là hợp với một tiếng họa thủy."
* hồng nhan họa thủy: sắc đẹp mang tới tai họa.
Thần Nhứ thấy nàng im lặng không nói, thở dài: "Ít ngày nữa thôi công chúa sẽ gả tới Tây Vân, Thần Nhứ vốn nên chúc mừng, thế nhưng Tây Vân thái tử làm như vậy, có thể thấy được không phải là người xứng với công chúa." Ân Khang công chúa vừa muốn mở miệng thì đã thấy Thần Nhứ nói tiếp: "Ta biết hòa thân không phải ý muốn của công chúa, nhưng lại không thể không chấp thuận.
Nhưng mà Tây Vân thái tử… công chúa, ta là người ngoài, vốn không nên xen vào việc này, công chúa đối xử tốt với ta, Thần Nhứ biết rõ trong lòng.
Phùng Nghiệp là khách tới nước Lịch mà dám xằng bậy thế kia, hoàn toàn không để công chúa vào mắt, còn dám động tay với Thiển Bích, vậy thì đặt công chúa ở chỗ nào? Có thể tưởng tượng được nếu công chúa đến Tây Vân thì sẽ gặp phải tình cảnh gì."
Ân Khang công chúa sống trong hoàng cung nhiều năm, cũng không phải kiểu người bảo sao nghe vậy, người ngoài kêu cái gì cũng tin.
Nghe Thần Nhứ nói một phen, trong lòng nàng có chỗ xúc động, nhưng cũng có chỗ nghi ngờ.
"Công chúa, ta là người ngoài.
Nghĩ đến người sẽ cho rằng ta cố ý châm ngòi quan hệ giữa nước Lịch và Tây Vân." Thần Nhứ