Thần Nhứ nhắm mắt lại: "Cảnh Hàm U, vì sao ngươi vẫn không hiểu, giữa ta và ngươi không thể nói rõ là thích hay không thích được nữa. Ngăn giữa chúng ta là thù nước hận nhà, ta không muốn hận ngươi, nhưng ngươi bảo ta thích ngươi thế nào đây?" Tay nàng nắm chặt, sư muội vốn từng rất ăn ý này, vậy mà lại là người gián tiếp tiêu diệt nước Dịch. Nếu đã sớm biết vậy, phải chăng năm đó mình đã giết nàng rồi?
Quả nhiên, hồi ức hạnh phúc bao nhiêu, thực cảnh hôm nay lại đau khổ bấy nhiêu.
"Thích ta thế nào ư?" Cảnh Hàm U cười lạnh, bất thình lình đưa tay vạch y phục Thần Nhứ. Dấu vết hầu hạ đêm qua vẫn còn, khiến người nào thấy đều huyết mạch sục sôi.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, không muốn nhìn dáng vẻ của chính mình: "Dù sao thân thể này cũng chỉ là thứ yếu, tùy ngươi chà đạp." Bây giờ nàng còn gì nữa?
Cảnh Hàm U cúi đầu hôn lên xương quai xanh của nàng, Thần Nhứ hơi nhíu mày, vùng cổ nhói lên nói cho nàng biết Cảnh Hàm U đang cắn chỗ đó, mà còn cắn vô cùng mạnh.
Mùi máu tanh như mùi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng Cảnh Hàm U, nàng ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính máu.
"Ta đã chẳng còn là Cảnh Hàm U nơi Phi Diệp Tân nữa, hiện giờ ta có đủ khả năng giữ chân nàng."
Thần Nhứ run rẩy nắm chặt chiếc chăn bên dưới, thế nhưng vẫn không nguôi được cảm giác mạnh mẽ mà Cảnh Hàm U mang lại. Răng nàng cắn môi dưới thật chặt, không cho phép bản thân phát ra thanh âm xấu hổ. Nhưng nàng càng quật cường không khuất phục như vậy, Cảnh Hàm U xuống tay càng mạnh. Đến khi Cảnh Hàm U chịu ngừng tay, khóe miệng Thần Nhứ đã toàn là máu tươi.
"Tội gì mà phải dày vò bản thân như vậy?" Vén mái tóc dài đã đẫm mồ hôi của Thần Nhứ qua, Cảnh Hàm U thầm thở dài.
Buổi chiều, Cảnh Hàm U vừa từ ngoài trở về đã thấy Thần Nhứ ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người. Ánh mắt nàng nhìn về không trung, thơ thẩn mà say sưa.
"Nàng ngồi vậy đã bao lâu rồi?" Cảnh Hàm U hỏi cung nữ bên cạnh.
"Hồi Công chúa, từ sau lúc người xuất môn, Quận chúa vẫn luôn ngồi như thế." Cung nữ cúi đầu đáp.
Cảnh Hàm U vào tẩm điện, kéo nàng từ bên cửa sổ lên ghế trên: "Đừng tự đày đọa bản thân thế này nữa."
Thần Nhứ dằng ra khỏi tay nàng, xoay người đi ra phía ngoài.
Cảnh Hàm U làm sao để yên cho nàng phớt lờ mình như vậy? Tiến lên kéo nàng quay lại trong lòng mình: "Nàng không sợ ta nuốt lời, không đưa Dịch Già Tĩnh Lan đi Phi Diệp Tân nữa sao?" Nàng không muốn uy hiếp Thần Nhứ, cũng không hiểu tại sao lại nói ra được lời này.
Thần Nhứ cuối cùng vẫn không phớt lờ nàng được: "Ngươi muốn nuốt lời ư?" Loại biểu cảm không thể tin được này khiến Cảnh Hàm U hối hận sự bột phát của mình lúc nãy.
"Ta... Ít nhất nàng cũng đừng đối xử với ta như vậy. Ngày trước rõ ràng nàng từng nói thích ta." Nói xong câu sau, Cảnh Hàm U hoàn toàn trở thành một đứa trẻ nhõng nhẽo.
"Lúc đó cũng chỉ là nói đùa, hà tất tưởng thật?" Thần Nhứ quay đầu, ánh mắt nhìn khoảng đất dưới chân.
Làm sao mà là lời nói đùa được? Cảnh Hàm U không tin! "Chớ chọc giận ta, ta không muốn uy hiếp nàng."
"Ngươi còn muốn ta phải thế nào nữa?" Thần Nhứ nói xong đã định cởi quần áo, "Chẳng phải ngươi muốn thân thể này sao?"
Cảnh Hàm U bắt lấy tay nàng: "Vì sao nàng cứ phải hiểu lầm ta như vậy?" Vẻ mặt của nàng cũng rất bi thương.
Thần Nhứ quay đầu đi: "Chỉ cần ngươi đồng ý đưa Tĩnh Lan đến Phi Diệp Tân, cái gì ta cũng sẽ y nguyện ngươi."
"Nói nàng thích ta đi." Cảnh Hàm U ngang ngược bảo.
"Ta..." Thần Nhứ nói được chữ đầu liền ngập ngừng. Nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Cảnh Hàm U, nàng nhẹ giọng, "Ta thích ngươi." Ngay cả chính nàng cũng không biết trong những lời này có bao nhiêu chân tình, bao nhiêu giả ý.
Hai ngày sau, Nhu Gia Công chúa Cảnh Hàm U dâng sớ, Hoàng đế phê chuẩn, Dịch Già Tĩnh Lan được đưa đến viện Phi Diệp Tân, tức khắc khởi hành.
Cảnh Hàm U còn chấp thuận cho Thần Nhứ đi tiễn. Ở trên xe ngựa, Thần Nhứ ôm muội muội nhẹ giọng nói: "Tĩnh Lan, muội nên nhớ, đến viện phải học tập thật chăm. Một ngày nào đó, tỷ tỷ sẽ đón muội trở về."
Tĩnh Lan vốn luôn nhu nhược nhưng lần này lại không khóc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên định: "Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng cho muội. Muội sẽ tự chăm sóc bản thân. Còn tỷ, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."
"Tỷ biết rồi."
Xe ngựa đã tới cổng thành Nhạc Lam, chiếu theo quy định, Thần Nhứ không thể đi theo nữa, nhất định phải xuống xe.
"Muội ngoan ngoãn một chút, đợi tỷ tỷ." Nói xong câu đó, Thần Nhứ không quay đầu mà xuống xe ngựa. Nàng không dám quay đầu lại, nàng sợ mình sẽ không kìm được mà tỏ ra yếu đuối, ảnh hưởng đến muội muội. Công chúa mất nước, nhất định phải kiên cường hơn cả người thường. Nàng không thể khuấy đảo tâm tư của Tĩnh Lan được.
Xe ngựa rời đi, để lại vệt khói bụi đảo quanh trên mặt đất. Có cung nữ tiến lên thưa: "Thuận Ân Quận chúa, đã đến lúc hồi cung, Công chúa đang chờ người."
Thần Nhứ chớp chớp mắt, sương mù trong mắt đã không còn nữa. Nàng quay đầu lại, nhìn đoàn người huyên náo vãng lai, trong lòng cũng có ít nhiều ước ao được như vậy. Nếu không phải do sinh ra trong Hoàng gia, nàng cũng sẽ tự do tự tại như vậy.
Trở về cung Vũ Yên đã thấy Cảnh Hàm U đang ngồi đợi nàng: "Tại sao lại đi lâu như vậy?"
"Thủ vệ ở công thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, làm chậm trễ một chút." Nàng nói xong liền ngồi trước bàn trang điểm, đưa tay gỡ chiếc trâm hoa trên đầu xuống. Lúc xuất môn phải nhất nhất giữ gìn dung mạo và thể diện, đây là lễ tiết mà nữ tử quý tộc phải tuân thủ nghiêm ngặt. Nhưng khi trở lại trong phòng, Thần Nhứ không hề thích những thứ rườm rà đó.
Vết thương chỗ xương quai xanh đã lành lại, chỉ để lại vết tích nhàn nhạt. Tay nàng sờ sờ trong vô thức, nhưng động tác nhỏ đó vẫn không lọt khỏi tầm mắt của một Cảnh Hàm U vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
"Thuốc mỡ ta cho nàng