Nghe xong lời Thần Nhứ nói. Cảnh Hàm U ôm chặt lấy nàng: "Nàng nên biết rằng ta sẽ không để chuyện gì xảy đến với nàng."
"Thì sao chứ?" Thần Nhứ gỡ tay nàng ra, dằng khỏi vòng ôm của nàng: "Chung quy ta vẫn là họ Dịch Già. Nếu mà tộc nhân của ta đều đã chết, ta cũng không sống qua ngày được. Chuyện ta giao ra thành Thiên Toánh đã rất thẹn với cơ nghiệp tổ tông rồi, hôm nay nếu lại tham sống sợ chết, ngay cả ông trời cũng sẽ không tha thứ cho ta!" Nàng đi đến cửa, "Ngươi thả ta đi đi."
Cảnh Hàm U cũng đi đến cửa, nhìn một đoàn cung nữ thái giám hầu hạ bên ngoài, nói: "Kể từ hôm nay, các ngươi phải giám sát chặt chẽ Thuận Ân Quận chúa, không được để nàng tự thương tổn chính mình, cũng không cho nàng bước ra khỏi cung Vũ Yên nửa bước. Nếu sai lệnh, đến Minh đường (1) bồi táng!"
(1) Minh đường (明堂) - Nơi thờ cúng của Hoàng đế
Bên ngoài một đám người quỳ rạp xuống đất, miệng nói lĩnh mệnh.
Thần Nhứ nhìn về phía Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U đã ra khỏi cửa.
Ba ngày sau, tin tức mới truyền đến, Thường Nghĩa Hậu là Dịch Già Lễ sợ tội nên đã tự vẫn, vợ con cũng đều đã tuẫn táng. Hoàng đế là người hiền lành đức độ, đặc xá cho những người khác trong tộc Dịch Già. Thế nhưng họ không thể trụ lại chỗ đang ở nữa. Tộc nhân lại trở về phủ Võ Uy Tướng quân đã hoang phế rất lâu một lần nữa, mấy trăm người từ trên xuống dưới đều ở cùng một chỗ, vô cùng thê thảm.
Người duy nhất chưa hề bị ảnh hưởng là nhị ca của Thần Nhứ, Tiêu Dao Hầu Dịch Già Dụ. Y vẫn giữ chức Tiêu Dao Hầu, ở phủ Tiêu Dao Hầu.
Nhận được tin, Thần Nhứ bỗng hiểu ra một chuyện. Sự kiêu hãnh của bản thân trong hiện thực này vốn đã chẳng có bất luận tác dụng gì. Tỏ ra ngang bướng trước mặt Cảnh Hàm U cũng không khiến mình phải chịu ít khổ hơn. Nàng là nữ tử, nên sử dụng thủ đoạn đặc hữu của nữ tử.
Ở Phi Diệp Tân, nàng học được rằng vạn sự thuận theo tự nhiên, chớ cố gắng thay đổi. Nếu vận mệnh đã như thế, vậy hãy để tình hình trước mắt từ từ tốt lên. Người được phong Hầu trong Dịch Già tộc của nàng chỉ còn lại nhị ca Dịch Già Dụ, nếu như mất đi chức danh này thì sẽ là bất lợi sâu sắc với tộc Dịch Già.
Thần Nhứ ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, bản thân không nên cố chấp với chuyện tư tình nhi nữ này nữa, vì như vậy sẽ chẳng mang lại bất luận lợi ích gì cho gia tộc hay cho đất nước.
Hôm nay Cảnh Hàm U trò chuyện với Hoàng đế đến khuya mới về, bước vào tẩm điện đã thấy nến đỏ cháy cao, cạnh bên là Thần Nhứ đang nằm trên bàn ngủ. Nàng lắc đầu: "Làm sao không ngủ trên giường?" Nàng nhẹ chân nhẹ tay nâng Thần Nhứ dậy, cũng làm người trong lòng bừng tỉnh.
Thần Nhứ mở to đôi mắt mơ màng, nhìn rõ phía sau mình là Cảnh Hàm U, vội vàng giãy ra khỏi.
Cảnh Hàm U cau mày: "Thần Nhứ, ta đã cố gắng lắm rồi." Nàng đừng có từ chối tiếp nhận ta như thế này nữa.
"Ta biết. Vậy nên ta vẫn luôn cảm kích ngươi." Thanh âm của Thần Nhứ nhẹ tênh. Nàng bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, "Ta thay mặt tộc Dịch Già cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi."
Lúc này Cảnh Hàm U mới thở phào nhẹ nhõm, kéo nàng đứng dậy: "Ta không muốn cái này."
Thần Nhứ nâng mí mắt, nhìn vào ánh mắt hừng hực của đối phương, không khỏi đỏ bừng hai má.
Trong ánh nến mờ ảo, vẻ mặt ngượng ngùng e thẹn này khiến trong lòng Cảnh Hàm U nhộn nhạo.
Trong màn trướng là một làn sóng tình nồng nhiệt. Sự phối hợp của Thần Nhứ khiến Cảnh Hàm U nếm được sự sung sướng chưa từng thấy. Hết thảy dường như gợi nhớ hai năm về trước, sau buổi đêm mê loạn kia, tuy mỗi lần mình hành động quá phận vẫn không được nàng đồng ý, thế nhưng cũng chính mỗi lần như vậy, nàng vẫn bất đắc dĩ mà tiếp nhận mình.
Nàng vẫn luôn có tình cảm với ta. Chỉ là cho tới bây giờ nàng vẫn không nguyện chấp nhận mà thôi.
Cảnh Hàm U cũng hiểu rõ, sự mỹ mãn đêm nay chẳng qua chỉ là do mình đã cứu tộc Dịch Già, còn đó là quà cảm tạ của Thần Nhứ mà thôi. Thế nhưng nàng không quan tâm, cho dù như vậy cũng tốt, chỉ cần bản thân có đủ năng lực để nàng phụ thuộc vào, cuối cùng nàng cũng sẽ thừa nhận tình cảm của hai người thôi.
Chung quy Thần Nhứ vẫn rất lo lắng cho an nguy của người tộc mình, cầu Cảnh Hàm U cho xuất cung đi xem. Cảnh Hàm U không kháng cự lại được câu từ mềm mại của nàng, đành phải ưng thuận. Thần Nhứ đến nơi lại nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ người trong tộc. So sánh với tộc nhân quần áo cũ nát thì Thần Nhứ ngăn nắp chỉnh tề hơn nhiều. Vốn khi trước nàng hiến thành xin hàng đã khiến cho nhiều người trong tộc oán hận, lần này họ càng bị kích động hơn, nói nàng lấy sắc mê hoặc người, vô liêm sỉ.
Nhưng Thần Nhứ vẫn bình tĩnh, thấy người tộc mình đều còn sinh lực cũng an tâm. Vốn đang định đến phủ Tiêu Dao Hầu, thế nhưng thời gian không còn kịp nữa. Nàng vội vàng hồi cung nhưng Cảnh Hàm U vẫn bất mãn.
"Tại sao lại đi lâu như vậy?"
"Vừa rồi ta gặp Thái tử Điện hạ, có nói vài lời." Những chuyện này tuy nàng không nói, nhưng những cung nữ đi theo nàng cũng sẽ báo cáo với Cảnh Hàm U, vậy chi bằng nàng cứ nói thật trước.
Cảnh Hàm U vẻ mặt không hờn không giận, vẫy lui cung nữ, một tay ôm nàng vào trong lòng: "Thần Nhứ, nàng chính là người của ta. Tuy ta đã đưa muội muội nàng đi rồi, nhưng bộ tộc nàng vẫn ở trong Hoàng thành, ta khuyên nàng đừng giở trò, bằng không..."
Thần Nhứ vươn ngón trỏ tay phải đặt lên môi nàng: "Ta chỉ nói với Thái tử Điện hạ vài câu, ngươi đã căng thẳng đến mức này sao? Ta không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không có mị lực hại nước hại dân."
Cảnh Hàm U bắt lấy ngón trỏ của nàng, nắm trong lòng bàn tay, "Nàng biết vậy là tốt rồi. Nói gì với Thái tử đó?"
"Ta đưa hắn mười vạn hai lượng hoàng kim, hắn đương nhiên sẽ muốn gặp ta nói lời cảm tạ." Thanh âm Thần Nhứ như lời nói nỉ non đồng tình với người ta, lại vừa hay gãi đúng chỗ ngứa ngáy nhất trong lòng Cảnh Hàm