Lưu Quang Nhập Họa

56: Xin Nhờ


trước sau


Uyển Thi Lam.
"Thần Nhứ sao rồi? Gặp loại chuyện kia, nghĩ đến đã bị dọa sợ, đúng không?" Ân Khang công chúa hỏi.
Cảnh Hàm U cười cười, "Kinh hãi đương nhiên là có.

Nhưng bị dọa sợ ngược lại là chưa hẳn.

Tính ra ta kinh hãi e rằng nhiều hơn cả nàng ấy."
Lời đùa như vầy ngày thường Cảnh Hàm U sẽ không nói.

Ân Khang công chúa lẳng lặng nhìn chằm chằm ngũ muội của mình một hồi, "Hôm nay muội đến là có chuyện đúng không?"
Cảnh Hàm U chẳng phủ nhận.

"Chuyện Thần Nhứ bị bắt sứ giả nước Phong không thoát khỏi liên can.

Đại tỷ không ngại nghĩ thế, tỷ sắp phải đến nước Phong, hiểu rõ thế lực của đối phương hơn chút cũng chẳng phải chuyện xấu."
Ân Khang công chúa cười cười, "Muội không cần vòng vo lừa gạt ta.

Thần Nhứ là bạn của ta, giúp bạn bè thì cần gì tốn công tốn sức thế kia? Nhu Gia à, có đôi khi muội nghĩ quá nhiều."
Lần này trái lại là Cảnh Hàm U hơi sững sờ.

"Đại tỷ, từ khi nào mà tình cảm của tỷ và Thần Nhứ tốt đến vậy?"
"Có một số việc, thân phận của muội khác biệt thì sẽ không hiểu được." Ân Khang công chúa nói có chút thâm ý.
Cảnh Hàm U có lẽ thật sự không hiểu, nhưng cũng không xoắn xuýt.

Đạt được mục đích, nàng cảm ơn Ân Khang công chúa.
"Xem điệu bộ của muội, là muốn điều tra rõ ràng tất cả thế lực dính dáng trong chuyện này sao?" Ân Khang công chúa lắc đầu, "Muội có từng nghĩ tới, muội càng che chở Thần Nhứ thì càng khiến cho muội ấy trở thành đối tượng công kích của người ngoài không? Nhu Gia, muội quá bao bọc Thần Nhứ." Tính tình Ân Khang công chúa trầm tĩnh, mặc dù chưa hẳn là quá lanh lợi, nhưng suy cho cùng cũng ở trong hậu cung nhiều năm, gặp nhiều đạo lí đối nhân xử thế.

Gần đây Thần Nhứ liên tục xảy ra chuyện, Cảnh Hàm U càng hết sức bôn ba vì nàng, thật tình không biết trong mắt người khác, Thần Nhứ đã trở thành nhược điểm lớn nhất của Cảnh Hàm U.
Điều ấy sao Cảnh Hàm U không biết được? Thế nhưng nàng cũng không có cách nào.

Thần Nhứ vốn tay nắm cường quyền như nàng, cho dù không thể ra sức vì nước nhưng chí ít cũng có thể tự vệ.

Là nàng, vì tư tâm giật dây phụ hoàng tiêu diệt nước Dịch.

Là nàng, vì chiếm hữu mà dùng một chén Hư Không phế bỏ nội lực Thần Nhứ.

Bây giờ Thần Nhứ hiến thành bán nước, tộc nhân không dung.

Nương thân cho nàng, người đời khinh bỉ.


Là nàng tự tay chặt đứt tất cả đường lui của Thần Nhứ, để nàng ấy nhất định phải phụ thuộc vào mình mới có thể sinh tồn.

Nếu nàng không bảo hộ được Thần Nhứ, vậy những hành động lúc trước chẳng phải không bằng cầm thú?
"Đại tỷ, ta biết Thần Nhứ là nhược điểm lớn nhất của ta.

Ta cũng biết tác dụng của sự hiện diện của ta với thái tử.

Nhưng ta không thể không quan tâm nàng ấy, không thể không bảo vệ nàng ấy.

Dẫu cho vì đó mà mang đến nhiều tổn thương hơn cho nàng ấy, ta cũng phải tiếp tục chống đỡ cho nàng! Đó là ta nợ Thần Nhứ." Vẻ mặt Cảnh Hàm U trấn định, ánh mắt bình thản.
Ân Khang công chúa lắc đầu.

Kỳ thật nàng cũng nghe được ít tin đồn trong cung.

Thường xuyên có kẻ nói Thần Nhứ lấy sắc hầu người, luôn ôm ý nghĩ phục quốc.

Những lời này nàng vốn muốn nhắc nhở Cảnh Hàm U, nhưng xem thái độ của Cảnh Hàm U, nàng ngược lại không thốt ra miệng.

Trong tư tâm, nàng hi vọng hai người được bình an, hi vọng bọn họ có thể nắm tay nhau đến già.

Thế gian này đã có quá nhiều người không được toại nguyện, kể cả mình, vậy thì cứ để đôi tình nhân này được trọn vẹn đi, đấy là tâm nguyện của nàng.
"Chuyện sứ giả nước Phong ta sẽ đi hỏi, có tin tức sẽ lập tức báo cho muội.

Nhu Gia, gió trong hoàng cung gần đây hơi lớn.

Ta là người sắp gả đi, cơn gió kia không thổi đến ta.

Ngược lại là muội, phải cẩn thận." Trước khi Cảnh Hàm U rời khỏi, Ân Khang công chúa đã dặn dò thế này.
Cảnh Hàm U trở lại cung Vũ Yên, vừa vào cửa đã nghe nói trắc phi thái tử tới.

Mỗi lần trông thấy Dịch Già Mạc Ly, trong lòng nàng liền khó tránh khỏi bực bội.

Dù mấy ngày này Dịch Già Mạc Ly đã có kinh nghiệm, đối xử với Thần Nhứ cũng rất tốt, nhưng Cảnh Hàm U không phải Thần Nhứ, nàng không thể quên tổn thương trong quá khứ nhanh như vậy.
Dịch Già Mạc Ly cũng chẳng còn cách nào.

Nếu có khả năng khác thì nàng ta cũng không muốn đến cung Vũ Yên.

Cảnh Hàm U không thích nhìn thấy nàng, nàng ta nhìn thấy Cảnh Hàm U cũng sợ hãi.


Nhưng Thần Nhứ vừa mới tránh được một kiếp trở về, làm muội muội, nàng ta phải đến thăm.

Mặt khác, nàng ta còn có vài việc muốn hỏi kế Thần Nhứ.
Thấy Cảnh Hàm U lạnh mặt xuất hiện, Thần Nhứ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ta có mấy lời muốn nói với Mạc Ly, nàng đi thư phòng trước đi." Kỳ thật với thân phận quận chúa của nàng thì thực sự không có đạo lý yêu cầu một công chúa như thế.
Cảnh Hàm U lườm Dịch Già Mạc Ly một cái, quay người đi ra.
Trong lòng Dịch Già Mạc Ly khinh thường tình cảm cấm kỵ giữa hai nữ tử, nhưng hiện tại nàng ta có việc cầu người, không nên biểu lộ ra.

"Đại tỷ, Nhu Gia công chúa thật sự là yêu thương tỷ."
Thần Nhứ cười cười, không đắc ý cũng không lảng tránh.

"Lục Lăng Hàn có chút thông minh.

Làm một chính thất, nàng ta tuyệt đối không có thiện cảm với các trắc phi.

Nhưng muội cũng không cần lo lắng quá mức, nàng ta mới đến, tạm thời sẽ không động vào muội và những người khác, nhất là muội.

Muội chỉ cần làm tốt phận sự của một trắc phi, đừng tranh sủng, đừng sợ sệt là được.

Dù nàng ta muốn ra tay xử lý ai cũng không liên quan đến muội, muội không cần sợ."
"Nhưng muội dù sao cũng là người mất nước… lỡ như cô ta khai đao với muội trước…" Đây mới là việc làm Dịch Già Mạc Ly lo lắng nhất.

Thân phận mãi mãi là chướng ngại nàng ta không thể vượt qua.

Nói đến đây, trong lòng nàng ta không khỏi lại ghi hận Thần Nhứ.

Nếu không phải người đại tỷ này hiến thành bán nước, mình nhưng cũng là công chúa đường đường chính chính.

Cho dù chẳng thể gả làm chính phi cho thái tử nhưng chí ít không phải sống nơm nớp lo sợ như vậy.
"Chính vì muội là người mất nước nên nàng ta mới không động tới muội." Thần Nhứ nâng chung trà lên uống một ngụm, bờ môi hơi tái nhợt hé mở, phun ra một câu: "Bởi vì muội hoàn toàn không có uy hiếp với nàng ta."
Câu này nghe thì tổn thương người, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng là lời thành thật.
"Muội hiểu được." Dịch Già Mạc Ly cảm thấy câu nói ấy chói tai, nhưng lại không tiện nổi cáu.

Nàng ta đã đạt được đáp án mình muốn, lại hỏi thăm thân thể Thần Nhứ chút ít, cáo từ rời đi.
Trông theo bóng lưng Dịch Già Mạc Ly rời khỏi, Thần Nhứ bất đắc dĩ lắc đầu.

Không thể trọng dụng!

"Muội muội của nàng cũng rảnh rỗi, không có việc gì đi lo âu thừa." Cảnh Hàm U bất mãn bước đến.
Thần Nhứ cũng không ngại Cảnh Hàm U nghe lén.

"Thế thượng bản vô sự, dung nhân tự nhiễu chi *."
* Xuất phát từ quyển “Tân đường thư” – “Lục Tượng Tiên truyện”, nghĩa là "thiên hạ vốn là không có chuyện gì, người thường tự sinh ra chuyện, từ đó tự chuốc lấy ưu phiền."
"Cô ta vốn muốn giết nàng, đột nhiên đối tốt với nàng như thế, nàng không thấy lạ?" Đến Cảnh Hàm U cũng cảm

thấy kỳ quái.
"Đây chỉ nói rõ muội ấy trở nên thông minh rồi, là chuyện tốt." Thần Nhứ không thèm để ý.

Là lãng tử quay đầu cũng tốt, là miệng nam mô bụng một bồ dao găm cũng được, nếu Mạc Ly thật sự có thể giết nàng thì cũng là một loại bản lĩnh.
"Nghe nói Tiêu Dao hầu mỗi tháng đều đưa cho nàng rất nhiều bạc." Cảnh Hàm U chú ý đến vẻ mặt Thần Nhứ.
Thần Nhứ ngẩng đầu, "Nàng không cần thăm dò phản ứng của ta.

Ta không thể góp sức cho tộc nhân, nhị ca tất nhiên phải ký thác hi vọng lên Mạc Ly.

Hơn nữa…" Nàng đưa tay chọt bả vai của Cảnh Hàm U, "Lần trước chẳng phải nàng đã lường gạt rất nhiều bạc của nhị ca à? Bây giờ huynh ấy còn cho Mạc Ly được bao nhiêu đây?"
Khi trước bởi vì Dịch Già Mạc Ly phái người mưu hại Thần Nhứ nên Cảnh Hàm U ra tay khá hung ác.
"Tiền kia cho nàng.

Thấy bọn họ nặng bên này nhẹ bên kia, ta tức giận thay nàng thôi." Cảnh Hàm U nghe Thần Nhứ muốn tính sổ, vội vàng mượn hoa hiến phật.
Thần Nhứ buồn cười.

"Ân Khang công chúa đồng ý với nàng rồi?"
Cảnh Hàm U không hỏi tại sao Thần Nhứ đoán được, nàng ấy không đoán được mới là chuyện kỳ dị.
"Hàm U, nàng làm to chuyện như thế, hoàng thượng sẽ không cho phép.

Ta không muốn đẩy nàng vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan."
Cảnh Hàm U nhìn chằm chặp Thần Nhứ thật lâu, "Một câu cuối cùng của nàng càng khiến ta muốn truy xét ngọn nguồn."
Uyển Thuỵ Trân, tẩm cung của Minh Hiếu công chúa.
Trong thư phòng, Minh Hiếu công chúa đang vẽ tranh.

Nàng ấy vốn là tài nữ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.

Bàn dung mạo, bàn tài hoa, bàn xuất thân, tất cả đều chẳng kém, nuối tiếc duy nhất chính là nàng không được đi thư viện Phi Diệp Tân cầu học.

Không có vỏ bọc đó, danh tiếng của nàng cuối cùng chẳng thể lan truyền khắp các nước.
"Điểm chút mẫu đơn, sắc nước hương trời." Phong Thành công chúa mặc cung y màu lục, trang điểm tinh xảo tựa bên bàn cười khen ngợi.
"Nếu ta là muội, hiện giờ chắc sẽ chẳng cười nổi." Minh Hiếu công chúa ngừng bút, ngẩng đầu lên bảo.
Phong Thành công chúa nhíu mày, "Chỉ là một kẻ mất nước.

Dẫu có thêm Nhu Gia thì sao? Tuy Nhu Gia đối xử tốt với cô ta nhưng có thể nháo loạn đến tận chỗ phụ hoàng vì cô ta không? Tỷ không cần hù ta, cứ cho là Nhu Gia chịu làm ầm ĩ, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý, Nhu Gia chỉ có thể tự rước lấy nhục."
"Nhu Gia thế nhưng là người tàn nhẫn.

Đến bây giờ muội ấy vẫn chưa làm loạn, có thể thấy rất thận trọng với chuyện này.

Muội ấy càng cẩn thận thì nói lên khi muội ấy phát tiết sẽ càng độc ác.


Quý phi nương nương cần phải sớm chuẩn bị, nếu không e rằng sẽ ăn thiệt." Tay Minh Hiếu công chúa xẹt qua váy Phong Thành công chúa, giúp cô ta vuốt phẳng nếp uốn do vừa nãy đè vào cạnh bàn.
"Tỷ luôn cẩn thận như vậy."
Trong phòng đốt đàn hương thượng hạng, khói nhẹ lượn lờ.
"Vậy tỷ nói chúng ta nên làm thế nào?" Phong Thành công chúa ngồi xuống hỏi.
"Thái giám kia chắc đã chết rồi.

Nhưng những người khác thì sao?"
Phong Thành công chúa nhíu mày, "Ý của tỷ là… giết người diệt khẩu?"
"Điều này còn cần ta dạy cho muội ư?" Minh Hiếu công chúa cúi đầu nhìn tay của mình.

Tay nàng rất đẹp, mang một cặp vòng phỉ thuý trên cổ tay, càng bật lên nước da trắng nõn nà, khiến người rung động.
"Chỉ vậy thôi?" Phùng quý phi đương nhiên cũng nghĩ tới điều ấy, Phong Thành công chúa cảm thấy tạm thời chưa tất yếu.

Nói cách khác, cô ta còn muốn đến hỏi ý kiến Minh Hiếu công chúa.
"Hôn sự của đại tỷ sắp được chuẩn bị, đây chính là việc lớn của Lễ bộ.

Ta nhớ… Dịch Già Thần Nhứ có một tộc nhân đang làm quan ở Lễ bộ." Nhìn đôi mắt Phong Thành công chúa sáng lên, Minh Hiếu công chúa thâm thuý nói: "Không ngăn Nhu Gia xằng bậy, hai người sao chiếm được cơ hội?"
Hôn sự của Ân Khang công chúa trước mắt là chuyện đứng nhất ở Lễ bộ.

Các lễ nghi, quá trình, phương án đến dồn dập, mỗi lần đưa tới chỗ Lễ bộ Thượng thư đều bị đùn đẩy.

Tuy công chúa gả xa hòa thân không phải lần đầu, nhưng lại là lần thứ nhất của triều đại này, cho nên không được qua loa tí nào.

Ai ngờ đâu cuối cùng lại là phương án của Tiêu Dao hầu Dịch Già Dụ thành công thông qua cửa ải của ngài Thượng thư, dâng lên bàn hoàng đế.
Hoàng đế xem xong cũng hơi hài lòng.

Dịch Già Dụ không hổ là hoàng tử nước Dịch, đọc đủ thứ thi thư, nhớ kỹ trong lòng quá trình lễ nghi.

Được hoàng đế khen ngợi, Dịch Già Dụ thừa cơ đề lên một yêu cầu, thỉnh cầu được thăm Dịch Già Mạc Ly.

Dù gì sau khi Dịch Già Mạc Ly gả cho thái tử thì hắn đã trở thành ngoại thần, rất khó gặp lại.
Hoàng đế cảm thấy hơi lạ lẫm vì người Dịch Già Dụ muốn gặp thế mà không phải Thần Nhứ, nhưng cũng chỉ là "hơi".

Một ngày hoàng đế có trăm công ngàn việc, không phải hạng nhiều chuyện, vả lại đây cũng chẳng phải chuyện to tát, thế là gật đầu đồng ý.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Hàm U: Ta muốn trả thù.
Thần Nhứ: Không được trả thù.
Cảnh Hàm U: Ta tức giận.
Thần Nhứ: *sờ lông*.
Cảnh Hàm U: Vẫn tức giận.
Thần Nhứ: *vuốt ve*.
Cảnh Hàm U: Cứ tức giận thế đấy.
Thần Nhứ: Vậy nàng trả thù đi.
Cảnh Hàm U: ( ⊙ o ⊙).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện