Rất nhanh, Linh Âm đã báo tin này cho Thần Nhứ, Thần Nhứ lại thật sự hơi bất ngờ.
"Nhị ca là thủ lễ nhất.
Sao có thể phá lệ muốn gặp Mạc Ly?" Vấn đề này của nàng Linh Âm không trả lời được.
"Quận chúa, nô tỳ cứ cảm thấy hầu gia quá quan tâm ngũ công chúa.
Đều là tỷ muội, sao hầu gia lại thờ ơ với người đến vậy?"
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn Linh Âm, "Đúng thế, nhị ca đối xử với Mạc Ly có chút khác thường." Người ngoài có lẽ nhìn không ra, chỉ bảo huynh muội bọn họ tình cảm sâu đậm.
Thần Nhứ lại biết, Dịch Già Dụ và Dịch Già Mạc Ly không cùng một mẹ, tuổi tác cũng cách hơi xa, do đó luôn không gần gũi.
Đương nhiên, điều này có thể cho là Dịch Già Dụ gắng sức lấy lòng Dịch Già Mạc Ly vì lợi ích của Dịch Già hoàng tộc, muốn nàng ta nói nhiều lời tốt về Dịch Già hoàng tộc trong cung.
Nhưng lôi kéo như thế kỳ thật hoàn toàn không cần thiết.
Nếu Dịch Già hoàng tộc có chuyện, cho dù Dịch Già Mạc Ly không bị liên luỵ thì cũng sẽ vì tộc nhân hoạch tội mà thất sủng.
Quan hệ giữa phi tần và gia tộc mãi mãi là có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Thần Nhứ tin tưởng Dịch Già Mạc Ly vẫn biết điều đó.
"Ngươi giúp ta để ý nhị ca và Mạc Ly.
Còn có, người của chúng ta nếu bị nhị ca và tộc nhân biết thân phận thì cố gắng không dùng.
Dùng ít người mới, ngươi hiểu ý của ta chứ?" Thần Nhứ nhìn Linh Âm.
Linh Âm nhanh nhẹn, lập tức gật đầu.
"Nô tỳ rõ."
Thần Nhứ thở dài, "Xem chừng một mình ngươi cũng là vất vả, chắc phải nghĩ cách điều người tới."
Bấy giờ Cảnh Hàm U đang làm gì? Nàng đang ở đại doanh Phi Vân Kỵ ngoài thành.
Đông đảo tướng tá của Phi Vân Kỵ đều nhìn ra mấy ngày nay công chúa có tâm sự, cho nên cả đám chẳng ai dám tới quấy rầy.
Xử lý xong công văn trong tay, Cảnh Hàm U thuận miệng hỏi: "Nghe kinh triệu doãn nói Thiếu An Bá * cướp đoạt mười mẫu ruộng * trong thành, nha dịch trong tay hắn không đủ, tạm thời không xử lý được án này."
* Bá: một trong năm tước: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam
* Một mẫu (亩/畝) bằng khoảng 667 m² hay 60 phương trượng (mỗi phương trượng bằng khoảng 11,111 m²).
Khoảng 16 mẫu bằng một hecta sau này.
Thống lĩnh ở cạnh bên thưa: "Bẩm công chúa, đúng là có việc này.
Mấy ngày trước kinh triệu doãn Ngụy đại nhân phái người đến hỏi Phi Vân Kỵ có thể hỗ trợ không, thuộc hạ không có mệnh lệnh của người, không dám tự tiện quyết định."
"Muốn mệnh lệnh của ta?" Cảnh Hàm U cười cười.
"Nguỵ đại nhân đã cầu tới cửa, nào có đạo lý từ chối? Huống chi Phi Vân Kỵ ngoại trừ bảo vệ đế đô an toàn thì còn có chức trách trợ giúp trị an đế đô.
An thống lĩnh."
Thống lĩnh An Thiếu Khanh đáp: "Có thuộc hạ."
"Ngươi lập tức lãnh một tiểu đội đến hỗ trợ.
Để Thiếu An Bá chạy, ta chỉ hỏi tội ngươi."
"Vâng." An Thiếu Khanh tức khắc ra ngoài gọi binh.
Đợi những người khác rời đi, Trần Tâm mới hỏi: "Công chúa đây là muốn… ra tay với Phùng quý phi?"
"Quý phi nương nương thương yêu con gái bảo bối của bà ta nhất.
Con trai của bảo mẫu của Phong Thành thậm chí được phong là Thiếu An Bá, ngươi nói phụ hoàng yêu chiều cô ta đến dường nào.
Quý phi nương nương muốn bắt Thần Nhứ khai đao, ta liền để bà ta biết, người mình yêu thương gặp chuyện là cảm giác gì." Dứt lời, nụ cười của Cảnh Hàm U đã biến mất.
Kinh triệu doãn Ngụy đại nhân nhìn Thiếu An Bá bị bắt trói gô trên đại sảnh, có chút đau đầu.
Chuyện này hắn vốn đã dẹp yên, Thiếu An Bá cũng chịu bỏ ít tiền bạc cho nhà bị chiếm đất.
Tất cả đều đã xử lý tốt, nhưng lần này làm sao bây giờ?
Đương lúc ngây ngốc, dưới công đường có người đánh trống.
Ngụy đại nhân xem thử, đúng là khổ chủ bị chiếm ruộng, hắn lập tức cảm thấy bó tay toàn tập.
Người bị hại kêu oan trên công đường, không xử lý là không được.
Ngụy đại nhân thăng đường, thẩm vấn xong, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, ấn tên ngay trên đường.
Chiếm đoạt mười mẫu ruộng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng chắc chắn không đến mức tử hình.
Thiếu An Bá cũng chả lo sợ gì mấy, mẹ hắn là bảo mẫu của Phong Thành công chúa, rất được lòng Phùng quý phi.
Lúc này mẹ hắn đã tiến cung cầu cứu, nghĩ đến chắc mình chỉ bị nhốt vài ngày, rất nhanh sẽ được thả.
Ai ngờ đâu bảo mẫu vào cung cáo trạng với Phùng quý phi bị hoàng đế nghe rõ.
Lúc ấy hoàng đế giận tím mặt, chỉ trích Phùng quý phi dùng kẻ bại hoại, bao che tội phạm, mưu toan trái pháp luật.
Phùng quý phi chưa nói được câu nào đã bị chụp ba cái mũ.
Chuyện của Thiếu An Bá thành công thu hút sự chú ý của hoàng thượng, hạ chỉ phán quyết nghiêm khắc.
Ngụy đại nhân không dám thất lễ, đã có thánh chỉ thì không khách khí, bút lớn vung lên, trực tiếp phán đi đày.
Nghe nói bảo mẫu của Phong Thành công chúa nghe được tuyên án trực tiếp té xỉu.
Thiếu An Bá tuổi tác không lớn, nhưng lâu dài tửu sắc vô độ hư hao thân thể, không đợi đến đất lưu đày đã chết bệnh trên đường.
Nghe tin Thiếu An Bá chết, Cảnh Hàm U ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Người này chết vô tội, hắn dựa vào mối quan hệ với Phùng quý phi mà lập nghiệp, cũng vì liên quan tới Phùng quý phi mà mất mạng.
Hưng vì tư lợi, chết vì tư lợi, trách ai được đây?
Cái chết của Thiếu An Bá là đả kích rất lớn với Phùng quý phi.
Đương nhiên Phùng quý phi không phải bi ai cho hắn, mà là qua bản án của hắn nói rõ hoàng đế đã không sủng ái bà ta bằng lúc trước.
Nếu không hoàng đế sao có thể mặc kệ mặt mũi của bà ta mà cứng rắn phán nghiêm? Nhưng bà ta không biết trước khi việc này xảy ra là chuyện trọng thần triều đình bao che cho người bên dưới ăn hối lộ trái pháp.
Dưới cơn nóng giận, hoàng thượng trực tiếp chặt đầu trọng thần và môn hạ.
Cảnh Hàm U ra tay vào thời điểm này là vì nàng biết bây giờ hoàng đế không nghe lọt hai chữ "bao che" nhất, mà Phùng quý phi là phụ nhân thâm cung nên chẳng quan tâm chuyện triều đình, bởi vậy phạm vào kiêng kị của hoàng đế mà không hay.
Cung Vũ Yên.
"Một chiêu gậy ông đập lưng ông của nàng rất mạnh.
Phùng quý phi chắc sẽ im ắng một khoảng thời gian." Mặc dù Thần Nhứ không hiểu những chuyện đã xảy ra lắm, nhưng cũng đoán được sơ sơ.
"Đáng tiếc chỉ có thể làm đến thế.
Chèn ép nữa thì là tiếp tay cho người ta." Bên kia thế nhưng còn Hứa chiêu viện và Minh Hiếu công chúa chờ ngư ông đắc lợi, Cảnh Hàm U không muốn thỏa mãn mong muốn của đối phương.
"Cục diện tranh đấu hậu cung của nước Lịch các nàng có chút nhỏ." Thần Nhứ dường như thật sự xem náo nhiệt không sợ phiền phức lớn.
"Ý nàng là tranh giành trữ vị?" Cảnh Hàm U nằm trên giường, tay chống đầu, "Có bốn vạn Phi Vân