Thì ra hai người này một người là Phùng Kinh, một người là Mã Lương. Bởi vì thời đó chính sách tàn bạo, tham quan dùng tiền hối lộ quyền thần để nắm lấy quyền cao chức trọng, không tiếc dùng thủ đoạn tàn bạo nhất ép bức lương dân. Có thể nói là dân chúng lầm than, chỉ không tuân lời một chút thì hạ tràng thảm không thể tả. Hai người vốn là lính thú biên phòng trấn thủ Kế Môn, nhưng thấy quan binh đều cùng một giuộc nhân nhà cháy mà cướp của, tàn ác hoang dâm, nơi "thịnh trị" cũng như nơi "loạn lạc", dân lành máu chảy thành sông, nhà cửa bị cướp sạch, hai người mới tự ý làm cường đạo, ít nhất cũng bớt phải hại thêm mấy người. Bọn họ chưa từng đọc sách, lúc thay tên đổi họ tiện miệng lấy câu thơ "Thác bả phùng kinh tác mã lương" làm tên của hai người.
Hai người mấy năm nay đánh cướp đều dựa vào thân thủ của mình, nguyên có không ít tiền tài nhưng đều lấy ra để cứu tế dân nghèo, cho nên tiền tài cướp được chưa tới một phần mười. Hai người đánh cướp nhiều, sợ quan phủ mượn cớ diệt trừ cho nên thuận miệng dùng tên của Nhị Thử thủ hạ của "Kiểm giáo" Tiêu Thiết Đường làm cho mọi người nghe danh táng đảm.
Quả nhiên quan phủ không dám đụng tới. Phùng Kinh, Mã Lương đương nhiên càng thêm thoải mái, ăn chơi đàng điếm nhưng không vô cớ hại người, càng không dám làm nhục phụ nữ nhà lành. Hai người thấy Hạng phu nhân dáng vẻ đoan trang xinh đẹp, càng thêm dùng dằng không dám hạ thủ mới cố làm ra vẻ nấp trong bóng tối tạo ra thanh uy, lại cố làm dáng cao thâm mạt trắc không đến sưởi ấm ăn lót lòng, trong bụng đã khó mà chịu được. Đến lúc thấy Hạng Tiếu Ảnh rút thanh dao nhỏ có khảm đá quý thì cuối cùng cũng nổi lòng tham, nhân tiện đánh cướp một phen.
Nhưng lại bị Lý Bố Y phá hoại.
Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Hai vị là người nghĩa hiệp, thế càng dễ làm, ta có một ít ngân lượng, phiền hai vị lấy đem đi cứu trợ dân lành." Y vừa nói vừa mở một cái bao ra, bên trong đầy ngân lượng không biết là bao nhiêu, người ta nhìn thấy đều tròn mắt.
Phùng Kinh, Mã Lương tuy thường đánh cướp nhưng mấy khi nhìn thấy nhiều ngân lượng như vậy. Hai tên lá gan không lớn, không dám cướp của nơi đông người, tài vật cướp được lần nào cũng ít ỏi, có ngờ đâu hôm nay lại thấy ngân lượng chói mắt như vậy? Lại nói Mã Lương nhìn thấy ngân lượng định bước tới lấy thì Phùng Kinh giữ hắn lại, Hạng Tiếu Ảnh ôn hòa nói: "Tới lấy đi, cướp giàu cứu nghèo, không cần khẩn trương."
Trạm Nhược Phi hừ mũi một tiếng, thấp giọng mắng: "Chỉ biết lấy đồng tiền dơ bẩn ra đè ép người khác." Hạng phu nhân liếc hắn một cái, sắc mặt giận dữ, chỉ là nàng ta tức giận hai má đỏ bừng càng thêm xinh đẹp. Lý Bố Y nhìn thấy thầm mắng mình: "Lý Bố Y a Lý Bố Y, ngươi mang mệnh đào hoa. Tập tính này mà không đổi thì khó mà thoát khỏi kiếp nạn má hồng!"
Lúc này Mã Lương hỏi Phùng Kinh: "Y đã đưa, sao bọn ta không lấy?" Phùng Kinh vỗ ngực lớn tiếng nói: "Y khẳng khái bỏ tiền cứu giúp dân nghèo, nhất định là người tốt, bọn ta không cướp tiền của người tốt, như vậy mới không làm mất thanh danh của Phùng Kinh Mã Lương bọn ta."
Mã Lương ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, không thể phá hoại thanh danh của Phùng Kinh Mã Lương được."
Mã Lương lại lắc đầu: "Là Mã Lương Phùng Kinh, ta lớn hơn ngươi một tuổi mà."
Phùng Kinh giận dữ nói: "Rõ ràng là Phùng Kinh Mã Lương, sao có chuyện ngược ngạo như thế? Huống hồ công phu ta giỏi hơn ngươi, cũng hiệp nghĩa hơn ngươi."
Mã Lương cười lạnh nói: "Thật sao? Lần trước ngươi bị quan binh truy bắt, không phải là ta cứu ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi."
Phùng Kinh còn đang muốn nói thì Hạng Tiếu Ảnh cười: "Được rồi, được rồi, hai vị đều cao minh như nhau, hiệp nghĩa như nhau. Số ngân lượng này ta đưa ra muốn nhờ hai vị đi cứu dân, không thể tính là do hai vị cướp, vì ta không thông thuộc chốn này, lại muốn noi theo gương hai vị ca ca phân phát, làm phiền hai vị rộng lòng giúp đỡ."
Phùng Kinh sờ cằm nói: "Có đạo lý, bọn ta khó mà từ chối người có thịnh tình giúp đỡ, tại sao mà không làm?"
Mã Lương nói: "Ta sớm đã nói là nên lấy mà." Đoạn hắn đi tới chỗ Hạng Tiếu Ảnh nói: "Bọn ta rộng lòng giúp đỡ nhưng ngươi cũng đừng có tiếc nha!"
Hạng Tiếu Ảnh lần đầu tiên thở ra một hơi nói: "Hai vị chịu giúp đỡ, ta cầu còn không được, cái này cũng làm giảm bớt nỗi áy náy trong lòng ta đối với người nơi này."
Chợt nghe một người cười lạnh hỏi: "Các ngươi giả mạo Nhị Thử, vậy có biết hai người Hoàng Cửu, Tần Thất trừng phạt người khác như thế nào không?"
Mã Lương không suy nghĩ gì thuận miệng đáp: "Bọn chúng chơi trò chơi của bọn Cẩm y vệ gọi là "Chế tràng hình", treo người ta lên cao, lấy móc sắt xuyên từ hậu môn móc lên, kéo cho ruột non ruột già đều dốc sạch ra ngoài, phụ nữ thì càng thảm hơn..."
Hắn vốn đang thao thao bất tuyệt nói tiếp nhưng chợt nghĩ tới phụ nữ trẻ em còn đang ở nơi này mới im bặt.
Chỉ nghe người kia hỏi tiếp: "Loại hình phạt này dùng thứ hình cụ gì?"
Lần này là Phùng Kinh cướp lời đáp: "Đương nhiên là móc câu rồi..." Hắn lúc này mới kịp suy nghĩ, giật mình hỏi lại: "Ngươi hỏi những chuyện này là có ý gì?" Người kia cười lạnh như không nghe thấy gì, lại hỏi: "Dùng cái gì?" Phùng Kinh đáp: "Móc câu!" Sau khi trả lời xong, sắc mặt chợt sợ đến xanh lè.
Chỉ thấy vợ chồng hái thuốc từ từ đứng dậy. Ánh lửa chiếu lên thân hình hai người nhưng gương mặt họ vẫn nằm trong bóng tối, làm người ta đoán không ra tuổi tác của họ. Lão già nói: "Ta gọi là Hoàng Cửu công, y gọi là Tần Thất bà."
Lão phụ nói: "Các ngươi thực là may mắn, không có mấy người lúc chết vẫn có thể nhìn thấy được ruột non ruột già trong bụng mình đâu."
Keng một tiếng, hai người đều rút ngân câu ra, hơi lạnh dàn dụa tỏa ra trong khói lửa, trên thân câu giống như có ngọn lửa đỏ chạy dọc rất quỷ dị.
Mã Lương nghe thấy liền hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng vươn tay lấy lại thanh đao bỏ trên bàn, nào ngờ ánh sáng lóe lên, đại đao đã bị Hoàng Cửu móc lấy, tay hắn chỉ chụp vào khoảng không. Mã Lương giậm chân tức tối, Phùng Kinh mắng: "Thấy chưa! Ta đã nói giang hồ có đạo lý là đao không rời tay, ngươi sao lại vô ý như vậy?"
Mã Lương trong lúc luống cuống vẫn không quên mắng lại: "Ta làm sao biết là gặp phải con rùa này ở đây chứ?" Hắn hùng hổ nhảy lên bàn, trầm eo tọa mã vung quyền lớn tiếng nói với mọi người: "Các vị chạy mau, bọn ta ngăn cản hai tên yêu quái này một hồi." Hoàng Cửu, Tần Thất đều phát ra tiếng cười lạnh.
Kỳ thực Phùng Kinh, Mã Lương bình thường sao mà không biết mình không phải là đối thủ của hai tên sát tinh này, nghe thấy đối phương cười thì sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Chợt nghe Hạng Tiếu Ảnh bình thản nói: "Hai vị cao nghĩa, ta xin tâm lĩnh. Chỉ là Tần Thất, Hoàng Cửu tịnh không phải vì hai vị mà tới, nếu như ta đoán không lầm thì chúng đến đây là tìm tại hạ." Âm thanh rõ ràng ngân nga, mỗi chữ đều nghe rất rõ ràng.
Mã Lương nghe được cảm thấy rất mất thể diện liền nói: "Ai nói thế?" Lúc này Hoàng Cửu âm trầm cười lạnh: "Hạng công tử, thảo nào Nội Hán phái mấy tên sát thủ đi truy sát ngươi mà không có một ai trở về."
Hạng Tiếu Ảnh nghiêm túc nói: "Ta cũng không ngờ phải nhọc đến đại giá hai vị."
Hoàng Cửu hừ mũi một tiếng cười lạnh nói: "Thực ra, đại án của Hạng công tử đâu chỉ có mình phu phụ bọn ta xuất thủ?"
Lúc này Hạng phu nhân từ từ đứng dậy, dưới ánh mắt quan sát của Tần Thất thì tư thế đứng dậy của Hạng phu nhân có thể nói là không có kẽ hở để tấn công. Tần Thất nắm chặt chuôi móc câu nhưng lại không hề công ra. Hạng phu nhân cười lạnh nói: "Song thử đã xuất hiện, Cửu mệnh miêu chắc cũng ở cách đây không xa phải không?"
Tần Thất cất tiếng cười quái dị giống như cú kêu đêm: "Tiêu Thiết Đường đại nhân và Cửu Mệnh Miêu Đường Cốt Đường phó kiểm giáo lúc nào cũng có thể xuất hiện thay thế bọn ta săn sóc các ngươi."
Hạng Tiếu Ảnh mỉm cười: "Vừa rồi lúc đưa lương khô cho các vị ăn, vì sao không nhân đó kết liễu luôn cho xong."
Hoàng Cửu nói: "Đáng tiếc các