Hoàng Cửu, Tần Thất hai người hợp lực ngăn trở Như Tiểu Ý, hai phu phụ này vứt bỏ thể diện, Hoàng Cửu một mặt nói chuyện tà dâm còn Tần Thất ở bên nói chuyện trợ hứng cho trượng phu. Như Tiểu Ý giận dữ phân tâm nhìn về phía Hạng Tiếu Ảnh, suýt bị trúng một câu, búi tóc vấn cao bị rơi xuống che lấp gương mặt xinh đẹp, trong ánh lửa thân hình nàng càng thêm yểu điệu, Trạm Nhược Phi đứng nhìn đến say mê, cuối cùng không nhẫn nại được rút kiếm ra nói:"Sư muội, muội không cho ta quan tâm tới sinh tử của muội, ta... ta hôm nay thà chết dưới kiếm của muội chứ không thể không quản!"
Nói đoạn một kiếm đâm vào lưng Tần Thất, lúc xuất kiếm y không hề báo trước.
Nhưng trước khi y xuất thủ trợ giúp Như Tiểu Ý đã bi thương nói mấy câu nên Tần Thất sớm đã phòng bị, thấy y phóng kiếm đâm tới thị liền xoay người muốn móc bay đầu y.
Nhưng một kiếm này của Trạm Nhược Phi nhanh nhẹn vô cùng, nằm ngoài dự liệu của thị. Thị vừa chuyển thân qua, tuy kịp thời nghiêng người tránh nhưng chưa kịp xuất câu thì kiếm đã đâm vào người thị sâu đến tận xương.
Tần Thất kêu lên một tiếng, lâm nguy bất loạn phản thủ trả lại một câu, bức Trạm Nhược Phi thối lui. Thị cắn chặt răng cả người đều đau đớn đến run rẩy.
Trạm Nhược Phi không để ý tới thị, xoay kiếm đâm về phía Hoàng Cửu, một kiếm đâm tới ép cho Hoàng Cửu phải khó khăn chiết chiêu. Nguyên là Trạm Nhược Phi võ công cao hơn Hạng Tiếu Ảnh và Như Tiểu Ý, lúc này hiển lộ rất rõ ràng.
Chỉ thấy y kiếm thế phiêu dật tiêu sái nhưng trên thân người ăn mặc phong phanh, lộ vẻ lạnh lẽo, bóng lưng càng thêm thê lương nhưng hợp với kiếm ý của Tiểu Ý uyển chuyển dịu dàng trong ánh lửa giống như đôi bướm sặc sỡ vờn bay, thực sự là một cặp xứng đôi.
Phùng Kinh ngạc nhiên đến mức xem ngơ ngẩn, Mã Lương bị thương không nhẹ la lên:"Mẹ nó, thấy hắn lúc đầu không xuất thủ, thì ra hắn..." Lúc này Hoàng Cửu bị kiếm pháp phối hợp của hai người ép đến chân tay luống cuống, Tần Thất nén đau nhảy vào trận chiến nhưng cũng không vãn hồi được cục diện.
Trạm Nhược Phi càng đánh càng say sưa, thần thái chứa chan cảm tình, tự mình than tiếc nói chuyện giống là hai người, chỉ nghe y vui vẻ nói:"Sư muội, sư muội, không ngờ đời này kiếp này Trạm Nhược Phi ta còn có thể cùng muội sử bộ Thiên Nữ Đôn Hoàng Kiếm Pháp này..." Âm thanh đầy vẻ mơ màng như trong mộng.
Như Tiểu Ý nhíu mày lạnh mặt, mấy lần công kích muốn mở một con đường máu để đến trợ giúp trượng phu nhưng vì Trạm Nhược Phi không chịu phối hợp cố gắng chần chừ nên vẫn bị Nhị Thử cầm chân. Nàng vừa gấp vừa giận quát:"Trạm Nhược Phi, huynh bớt si mê đi, huynh đi cứu trượng phu của ta, nơi này một mình ta ứng phó được rồi."
Trạm Nhược Phi lắc đầu nói:"Muội ở nơi này nguy hiểm, ta cần cứu muội trước..." Như Tiểu Ý gấp đến không biết nói gì, lớn tiếng quát:"Huynh và ta không liên quan gì, chỉ cùng luyện kiếm ở sư môn, ta căn bản không hề thích huynh, huynh lại mù mắt mà quấn lấy! Ta là gái đã có chồng, huynh không được hại danh tiết của ta."
Trạm Nhược Phi như bị sét đánh, cả người ngây ngốc, cánh tay trái bị Hoàng Cửu đánh trúng một câu cũng như không hề hay biết. Chỉ nghe y run giọng nói:"Muội... Nhưng mà lúc muội cùng nhiều huynh đệ luyện võ công, vì sao chỉ cười với một mình ta?... Vì sao lúc ta giả thua muội thì muội lại đỏ mặt, đánh thắng muội thì muội lại khóc?... Vì sao muội theo ta vào trong vườn ngâm thơ đối từ mà không theo bất kỳ sư huynh đệ nào khác?..."
Như Tiểu Ý tức đến sắc mặt trắng bệch. Trạm Nhược Phi buồn bã hỏi như vậy, kiếm pháp hai người càng thêm khác hẳn nhau, uy lực đại giảm, Hoàng Cửu, Tần Thất dần dần vãn hồi được thế cục. Như Tiểu Ý giận quá nói:"Họ Trạm kia, ngươi bớt tự tác đa tình, trong sư huynh đệ chỉ có ngươi thi tài giỏi nhất cho nên ta mới thỉnh giáo ngươi, ngươi đừng... Ta chưa bao giờ ưa thích ngươi cả!"
Trạm Nhược Phi cả người như bị đánh một gậy vào đầu, run rẩy loạng choạng lui lại hai bước, bi thiết nói.
"A, ta tương tư mười năm, vạn dặm gian nan tìm nàng chỉ vì muốn nối tiếp đoạn tình duyên ngày đó..."
Như Tiểu Ý vừa sử kiếm vừa nói:"Cho nên ta một mực bảo ngươi đừng đi theo, ta..." Chợt nàng "ái" một tiếng, cơ hồ bị Tần Thất móc trúng một câu, má trái xuất hiện vệt máu lờ mờ.
Trạm Nhược Phi thấy máu đỏ trên gương mặt đẹp tuyệt thế của Như Tiểu Ý thì điên cuồng lao tới, tư thái không còn ưu nhã tinh tế mà như liều chết đâm chém, muốn cho Tần Thất vừa đả thương Như Tiểu Ý phải chết mới cam tâm.
Như Tiểu Ý lắc đầu nói:"Nếu huynh còn là sư ca của ta thì nhanh tới cứu phu quân của ta."
Hoàng Cửu quái ngôn quái ngữ nói:"Đúng rồi, trước mặt trượng phu không được làm gian phu a." Quả nhiên Trạm Nhược Phi nghe thấy nổi giận, công thế điên cuồng chuyển sang Hoàng Cửu, Tần Thất nhờ đó mới giải được nguy cơ.
Trạm Nhược Phi lớn tiếng nói:"Hắn là con của gian quan Hạng Trung, người người cần tru diệt, ta không cứu."
Như Tiểu Ý đấu với Tần Thất, hai người đều đã bị thương, công lực, thanh thế cũng xấp xỉ nhau. Nàng chậm rãi nói
"Huynh nhanh đi... Bằng không ta cả đời không quan tâm đến huynh nữa."
Trạm Nhược Phi nghe vậy kiếm pháp chậm lại. Như Tiểu Ý đột nhiên xoay kiếm chém vào cánh tay trái của mình, tay áo tức thì nhuộm đỏ máu.
Trạm Nhược Phi thất kinh la lên:"Muội" thì đã bị trúng một câu vào dưới nách, nhưng y không hề để tâm:"Muội sao lại làm như vậy!" Như Tiểu Ý vung kiếm chém ra ba nhát mạnh mẽ đẩy lùi Tần Thất rồi lại quay kiếm chém vào mình khóc nói:"Huynh không đi thì ta..." Trạm Nhược Phi vội phóng kiếm đánh bay thanh trường kiếm Như Tiểu Ý đang chém vào mình nhưng Hoàng Cửu đánh tới một câu, y chỉ kịp nghiêng đầu né tránh, tai trái bị móc bay, tức thì máu tươi đầm đìa, nửa gương mặt đầy những máu.
Như Tiểu Ý thấy Trạm Nhược Phi máu me đầy mặt cũng giật mình kêu lên:"Huynh coi chừng..." Trạm Nhược Phi thấy Như Tiểu Ý còn quan tâm đến mình, không biết là vui hay buồn, nước mắt chảy ra lẫn vào trong máu, không có ai nhìn rõ được. Y rống lên một tiếng, xuất ra ba kiếm liên hoàn ép Hoàng Cửu thối lui liên tiếp, y thừa cơ truy sát, phẫn nộ nói:"Được, ta liều cái mạng này đi cứu hắn, nhưng ta làm vậy là vì nàng không phải vì hắn." Y nói chuyện phân thần, lại bị trúng một chưởng, cuối cùng không chịu được đau đớn kêu lên một tiếng.
Bên kia vang lên một tiếng la thảm, thì ra Hạng Tiếu Ảnh cuối cùng không chống đỡ nổi bị ngựa hất ngã, y cố gắng chống đỡ mấy kiếm nhưng cũng bị Tiêu Thiết Đường đánh bay, eo lưng bị trúng một đòn, tình hình thập phần nguy ngập.
Phùng Kinh, Mã Lương vung đao tiến lên, Tiêu Thiết Đường chợt vung tay lên, năm điểm hàn quang phóng tới Mã Lương.
Mã Lương vừa nhảy lên tránh né vừa vung đao ngăn đỡ, nhưng bất quá chỉ đỡ được hai điểm, còn một điểm vẫn đánh trúng vào bụng y, y rên lên một tiếng rồi ngã lăn ra, còn hai điểm hàn quang chợt chuyển hướng bay về phía Phùng Kinh. Phùng Kinh vung đao muốn tiến đến cứu huynh đệ không ngờ ám khí làm bay về y, trong lúc hốt hoảng chỉ đỡ được một điểm, còn một điểm đánh trúng vào vai y, đau đến mức cả đao cũng rơi xuống đất.
Thì ra ám khí đánh trúng hai người chính là Phi hoàng thạch. Tiêu Thiết Đường một tay phóng năm viên Phi hoàng thạch lập tức đả thương hai người, nhưng dẫu sao cũng bị ngăn trở chậm lại một chút, Trạm Nhược Phi nhờ vào lực đánh của Tần Thất nhảy xổ tới một kiếm chém vào Tiêu Thiết Đường!
Tiêu Thiết Đường cười lạnh, "ngọn nến" xoay một vòng quanh thanh kiếm, đổi thủ thành công, một khi để y đánh trúng thì thanh kiếm này chỉ còn cách bỏ đi không dùng được nữa.
Chỉ là Trạm Nhược Phi biến chiêu rất nhanh, mũi kiếm hạ xuống đâm thẳng vào hai mắt của tuấn mã của Tiêu Thiết Đường.
Tiêu Thiết Đường quý ngựa như mạng sao có thể để người khác hại nó, "ngọn nến" quét ngang đánh dạt kiếm phong, tuy không còn ung dung như trước nhưng thanh thế càng thêm uy mãnh.
Y biến chiêu nhanh nhưng Trạm Nhược Phi biến chiêu còn nhanh hơn, mũi kiếm hướng lên trên, vẫn đâm về phía Tiêu Thiết Đường, chỉ bất quá là đâm vào bụng dưới! Tiêu Thiết Đường lúc này biến chiêu không kịp, tay trái trống không chợt búng ra một đồng tiền nhỏ, đập trúng vào mũi kiếm ngay khi còn cách bụng nửa xích làm mũi kiếm lệch qua sát bụng. Nói thì chậm nhưng mấy hành động đó diễn ra rất nhanh, "ngọn nến" của Tiêu Thiết Đường lại quét ngang về phía Trạm Nhược Phi!
Hai người một chiêu ba lần biến hóa, đều là xảy ra trong thời gian điện quang hỏa thạch. Lúc này Trạm Nhược Phi một kiếm không trúng, Tiêu Thiết Đường phóng ngựa nhảy lên hạ sát thủ, chợt