Tần Thất, Hoàng Cửu nguyên chống chọi với Hạng thị phu phụ đã dần không chịu nổi, có thêm Trạm Nhược Phi càng lạc vào thế hạ phong. Tiết tấu tốc độ công thủ Manh Sơn Kiếm Pháp của Hạng Tiếu Ảnh phối hợp với kiếm ảnh tư thế xinh đẹp của Như Tiểu Ý, kiếm pháp tiêu sái của Trạm Nhược Phi, ba người như ở cùng trong một dàn nhạc hợp xướng, âm thanh kiếm khí giao kích vang dội cùng thân ảnh lấp loáng của ba người ép cho Hoàng Cửu, Tần Thất thở không ra hơi.
Trạm Nhược Phi trong lòng thầm nghĩ:"Hiện tại tuy tươi đẹp như cầm sắt tương hòa nhưng Tiểu Ý vẫn thuộc về trượng phu của nàng, chỉ cần giết chết hai người này thì nàng sẽ không còn gặp lại ta nữa..." Y thời niên thiếu hết lòng yêu thích Tiểu Ý sư muội, mỗi nét cười mỗi tư thái của nàng đều khắc sâu trong lòng y. Nhưng sư phụ sư mẫu ham mê quyền thế địa vị của Hạng Trung, thay cha mẹ làm chủ cho Tiểu Ý khiến y không cách nào biểu đạt được tình cảm... Cho nên sau khi y học kiếm thành tài đã phát thệ tìm cho được nàng nhưng Hạng gia sa sút, cả nhà đều bị Cẩm y vệ giết chết, Hạng thị phu phụ thất tung... Y lãng tích giang hồ nhiều năm nay cứ một mực cầu xin trời cao thương xót phù hộ cho Tiểu Ý bình an vô sự và cho y có ngày được gặp lại nàng để hai người cùng sống cuộc sống thần tiên... Mấy ngày trước cuối cùng trên hoang đạo trời cao cũng thương xót cho y được gặp lại Tiểu Ý. Nhưng mà Tiểu Ý không để ý đến y, giả như chưa từng quen biết, ban đầu y còn nghĩ do sư muội ở bên Hạng Tiếu Ảnh nên không tiện biểu lộ, vì vậy mới đóng mặt dày đi theo... Nhưng đến trận chiến ngày hôm nay y mới biết rằng quá khứ tươi đẹp chỉ còn là cơn mộng, từ nay về sau chỉ còn mình y cô đơn chiếc bóng thê lương. Y thực sự mong mỏi trận chiến này sẽ không bao giờ chấm dứt.
Như Tiểu Ý trong lòng vừa gấp vừa bất an. Năm xưa khi nàng còn trẻ tuổi không phải là vô tình đối với sư ca, trước khi đến Hạng gia thực sự đã có mấy lần không dứt được tơ tình lẩn quẩn, nhưng sau khi vào Hạng gia biết Hạng Tiếu Ảnh trung hậu thật thà, khí tiết thanh kỳ, đối đãi với nàng rất tốt thì trong lòng nàng sớm đã quên đi tấc lòng luyến ái của sư ca ngày trước... Nhất là lúc này nàng và phu quân hai người lâm cơn hoạn nạn lưu lạc thiên nhai, không biết đã trải qua bao nhiêu khổ nạn, tránh khỏi biết bao cuộc truy sát, hoàn toàn dựa dẫm vào nhau, lại còn hài tử tiểu Thạch Đầu nàng luôn sủng ái... Nàng sao còn có thể vương tơ tình với Trạm sư huynh cho được? Nhưng y vừa rồi một hai gì đều gọi là sư muội, phu quân lẽ nào nghe mà không biết? Nếu như nghe được, có khi nào y sinh lòng ngờ vực với nàng hay chăng?... Nghĩ đến đây, lòng nàng càng thêm rối loạn, sau khi giết chết hai người này thực sự chẳng biết ứng phó thế nào giữa cục diện ba người.
Như Tiểu Ý lòng dạ rối loạn, Hạng Tiếu Ảnh dễ thường lòng không rối loạn? Y nghe được tên thư sinh này bi thiết gọi ái thê của mình như vậy thì liền minh bạch nhưng trong lòng vẫn nghĩ:"Không phải thế, Tiểu Ý trước giờ đối với y rất tốt..." Nhưng thấy Trạm Nhược Phi si tình như thế quyết không phải là giả vờ, nếu như tên thư sinh này vô lại đến thế Tiểu Ý sao dối gạt không nói cho mình biết?.. Lại nghe bọn họ gọi nhau y liền biết trước đó họ chính là sư huynh muội. Y nghĩ đến thân mình giờ đây lạc phách giang hồ chỉ làm cho Tiểu Ý chịu khổ vì y, còn thư sinh họ Trạm kia một mực si tình... Y thật muốn nói với Tiểu Ý, bảo nàng đừng quan tâm đến y, chỉ cần đưa tiểu Thạch Đầu cho y, hai cha con cùng nhau nương tựa mà sống, Tiểu Ý muốn theo ai thì theo... Nhưng y nghĩ đến nếu như Tiểu Ý chọn cách rời bỏ y thì trong lòng đau như dao cắt, chiêu thức không còn khí lực. Y nhịn không được liếc nhìn Tiểu Ý, Tiểu Ý không dám nhìn y mà lại nhìn vào Trạm Nhược Phi vì nàng biết đây chính là lần hợp bích xuất thủ cuối cùng. Ba người đều có suy nghĩ riêng, Tần Thất, Hoàng Cửu nhìn nhau một cái đột nhiên song câu liên thủ toàn lực đánh vào hướng Như Tiểu Ý!
Như Tiểu Ý đang trong lúc phân vân khó xử không kịp chiết chiêu. Trạm Nhược Phi, Hạng Tiếu Ảnh đều kinh hãi vội vàng chen người che đỡ nhưng hai người thấy đối phương đồng thời xuất thủ thì đều rất mất tự nhiên.
Chớp mắt Hoàng Cửu, Tần Thất hai người một chạy ra ngoài, một sấn vào trong!
Hoàng Cửu lớn tiếng nói:"Gọi đi."
Tần Thất lại thét lên:"Tiêu"
Thị phóng vào trong miếu, lao thẳng đến chỗ hai đứa trẻ, Lý Bố Y thét lớn:"Không thể thả hổ về rừng! Hai người này đều là cao thủ Nội Hán, nếu như có thể về đến kinh thành thì Hạng thị phu phụ dám giết Cấm quân không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức, còn khiến cho nhiều người vô tội bị liên lụy!"
Trạm Nhược Phi, Hạng Tiếu Ảnh, Như Tiểu Ý ba người đều giật mình.
Lý Bố Y bay lên, thân hình như lá cờ no gió chận ngang đường Hoàng Cửu.
Hoàng Cửu ghìm người lại, định tìm hướng trốn đi thì Trạm, Hạng, Như ba người nhất tề đâm kiếm vào sau lưng hắn.
Đồng thời Tần Thất năm ngón tay cong lại, sắp chụp trúng Thạch Đầu bỗng Thái Bá vung song chưởng đánh thẳng vào thiên linh cái của Tần Thất!
Tần Thất không ngờ đến lão già đứng thẳng người không nổi, nãy giờ không hề xuất thủ lại là hảo thủ trong Ưng Trảo Môn, ngọn trảo bổ xuống Thạch Đầu nửa chừng đã bị Thái Bá gạt văng.
Trạm, Hạng, Như đều xuất thủ đâm ngã Hoàng Cửu rồi quay lại cứu Thạch Đầu. Hạng Tiếu Ảnh và Như Tiểu Ý nóng lòng lo cho con càng thêm gấp rút nhưng vừa xoay người thì lại thấy Thái Bá một trảo đánh chết Tần Thất, cả người giống như bị đinh đóng vào tường bất động.
Thạch Đầu Nhi còn ở dưới bàn tay kia của y.
Trạm Nhược Phi không ngờ Thái Bá có võ công nhưng y đối với Thái Bá tịnh không quen thuộc như Hạng thị phu phụ nên ngược lại không hề kinh hãi, y lao tới nửa đường thấy Tần Thất đã chết liền hạ xuống đất, nghĩ rằng trận chiến này đã kết thúc, trong lòng lại dấy nỗi buồn thương.
Sát na Thái Bá xuất thủ đánh Tần Thất, Thạch Đầu Nhi và A Châu đột nhiên giống như mất đi khống chế, rời khỏi Thái Bá, ngã nhào về hướng Trạm Nhược Phi!
Trạm Nhược Phi ngẩn người, sợ hai đứa trẻ này đụng nhau bị thương, vội vàng đỡ lấy chúng. Ngay lúc này, Lý Bố Y kêu lên "a" một tiếng.
Lúc Lý Bố Y kêu lên, Hạng thị phu phụ không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến lúc Hạng Tiếu Ảnh và Như Tiểu Ý định thần nhìn lại, chỉ thấy Trạm Nhược Phi đang giang tay giữ hai đứa trẻ lại, nhưng tay trái của y dính đầy máu tươi. Hài tử bên tay trái của y lại là Thạch Đầu Nhi, máu tươi không ngừng chảy ra từ đầu nó.
Hạng thị phu phụ không hẹn mà cùng la lên lao về phía Trạm Nhược Phi!
Thái Bá đứng bên này đã nhìn rõ tình hình kinh ngạc la lên:"Sao lại..."
Tiểu Châu sợ quá khóc òa lên!
Lúc này Hạng Tiếu Ảnh phu phụ đã tới trước mặt Trạm Nhược Phi. Trạm Nhược Phi nhìn thấy Hạng Tiếu Ảnh hung hăng như vậy thì y đứng ngẩn ra, mặc cho Hạng Tiếu Ảnh đoạt lấy Thạch Đầu Nhi trong tay y. Trạm Nhược Phi trong lòng hơi tức giận nghĩ:"Ngươi dù có muốn lấy con về cũng không cần làm thế..." Y không hề để ý đến Như Tiểu Ý đang rơi nước mắt. Nàng ta quát:"Ngươi..." Rồi tung một chưởng vào ngực y.
Trạm Nhược Phi lảo đảo thối lui liên tiếp bảy, tám bước, trong lòng bi khổ nghĩ:"Ta vừa cùng các ngươi chống địch, phu phụ các ngươi lại liên thủ giết chết ta..." Khí uất cùng cực làm y thổ ra một ngụm máu tươi, run giọng nói:"Tiểu Ý, muội... muội giỏi lắm..."
Nói đến đây y đột nhiên ngừng lại.
Cuối cùng y cũng phát hiện có chỗ không đúng, hài tử đang được Hạng Tiếu Ảnh ôm trên tay máu me đầy mặt, cả đầu ướt đẫm máu.
Y nhìn thấy tình cảnh như vậy, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, liếc mắt nhìn thử thì thấy bàn tay đầy máu, trong lòng y vừa kinh ngạc vừa mê mang không hiểu chuyện gì.
Lý Bố Y đã đi đến bên người Hạng thị phu phụ, lau sạch mặt mũi Thạch Đầu, cả nửa ngày không nói tiếng nào. Lúc này thì ai cũng nhận ra Thạch Đầu Nhi đã bị người ta dùng sức đánh vỡ đầu mà chết.
Ai mà nhẫn tâm hạ thủ đối với một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như thế chứ?
Trạm Nhược Phi run rẩy nhìn bàn tay của mình, y vẫn chưa hiểu rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì. Như Tiểu Ý khóc lóc rút kiếm chỉ y mắng:"Ngươi?... Ngươi quá độc ác, đối với một đứa trẻ mà cũng hạ độc thủ!"
Trạm Nhược Phi trong lòng nặng nề, lẽ nào thực sự do y căm ghét hài nhi do sư muội và Hạng Tiếu Ảnh sinh hạ nên bất tri bất giác đã hạ thủ sao? Y trong lúc mơ hồ, lại thêm mất máu quá nhiều nên không kịp giải thích.
Như Tiểu Ý thấy y không giải thích liền nhận định y do yêu mà sinh hận nên đã giết con mình. Nàng đâm thẳng một kiếm vào tim Trạm Nhược Phi để báo cừu!
Trạm Nhược Phi thấy Như Tiểu Ý không hiểu lòng dạ của mình cũng không muốn phân trần, nhắm mắt tình nguyện chết dưới kiếm Như Tiểu Ý!
Như Tiểu Ý đang muốn đâm tới chợt tay phải bị người giữ lại, nàng giận dữ trừng mắt nhìn, thì ra là trượng phu. Hạng Tiếu Ảnh bi thương hỏi Trạm Nhược Phi:"Nếu như ngươi chân tâm đối đãi Tiểu Ý, Tiểu Ý vẫn còn mong nhớ ngươi thì các ngươi có thể cùng nhau ra đi, ta sẽ không làm phiền... Nhưng ngươi vì sao lại hạ độc thủ với một đứa trẻ vô can?"
Như Tiểu Ý thấy trượng phu không hiểu lòng mình, lại thấy con mình trán đầy máu tươi thì đột nhiên khóc lớn. Nghe tiếng khóc của Như Tiểu Ý, Trạm Nhược Phi đột nhiên bừng tỉnh, y tịnh không hề giết chết hài tử đó, y không thể để cho Như Tiểu Ý hận y cả đời.
"Không" Y lớn tiếng nói:"Ta không hề giết nó." Nhưng trên tay y dính đầy máu, y cố sức nhớ lại mọi chuyện vừa qua, biện bạch:"Đứa trẻ lúc chạy đến bên ta thì đã chết rồi."
Như Tiểu Ý biết sư huynh trước giờ chưa từng nói dối. Một người cao ngạo không bao giờ dối trá, huống hồ sư huynh càng là người cao ngạo tới tận cốt tủy. Nàng đột nhiên nghĩ lại, trừng đôi mắt đẹp nhìn Thái Bá, gằn từng chữ:"Thái Bá, rốt cục ông là ai?"
Thái Bá lão gia nhân này ba mươi năm trước mới vào trong Hạng phủ. Hạng Tiếu Ảnh thấy ông ta già cả trung thành mới thu lưu ông, đến khi nhịn không được chuyện Hạng phủ trợ Trụ vi ngược mới bỏ ra ngoài. Trên đường đi Thái Bá lúc nào cũng trung thành cẩn cẩn nhưng ông ta chưa bao giờ nhắc tới chuyện gia đình, hôm nay lúc ông xuất thủ đã dùng Ưng Trảo Công giết chết Tần Thất, còn hai đứa trẻ chính là từ chỗ của ông ta chạy qua Trạm Nhược Phi.
Thái Bá nước mắt ràn rụa, xem ra vì Thạch Đầu Nhi chết đã làm ông thập phần thương tâm. Hạng Tiếu Ảnh lúc này chợt nhớ tới Thái Bá không chỉ có võ công mà chỉ vào lúc tối hậu mới xuất thủ giết chết Tần Thất chứ tịnh không hề xuất thủ giải cứu lúc mình lâm vào hiểm cảnh, y không kìm được nghi ngờ, đột nhiên hỏi:"Ông là gì của Đại Lực Ưng Trảo Tần Giang Hải?"
Đại Lực Ưng Trảo Tần Giang Hải chính là một trong một trăm hai mươi chín danh tướng của nghĩa quân Thái Bình Vương Lý Hồ Tử, đạo nghĩa quân này đã bị Ngự sử Hạng Trung tiễu phỉ giết chết tại Trúc Sơn. Nguyên lai nơi đó núi hoang tiếp nối, nông dân đa số đều ở trong núi khẩn hoang tịnh không tham gia kháng bạo nhưng Hạng Trung ham lập công lớn nên đột ngột tấn công, hạ lệnh trảm thảo trừ căn, đồ sát hơn mười vạn người, trong đó có tới chín phần là người vô cớ bị hại. Đồng bào gia tộc của Lý Hồ Tử đều chết thảm, cả người già phụ nữ trẻ nhỏ cũng không tránh khỏi cái chết, xác đầy sơn cốc, trước khi chết còn bị lăng nhục tàn bạo. Hạng Trung vì để biểu dương công đức cái thế của mình đã bắt người khác ca tụng hắn, lập bia tán tụng, lưu truyền hậu thế. Ngươi đời đau đớn gọi bia đó là Trụy lệ bi.
Đại Lực Ưng Trảo Tần Giang Hải cũng chiến tử trong trận đó, còn cả nhà Lý Hồ Tử đều bị tru diệt. Bởi vì Thái Bá sử dụng chính là Đại Lực Ưng Trảo không truyền ra ngoài nên Hạng Tiếu Ảnh mới hỏi vậy.
Thái Bá cười bi thương:"Ta chính là Ưng Kích Trường Không Tần Thái! Ta tiềm nhập Hạng gia chính là vì bốn chữ Báo Cừu Tuyết Hận! Người nhà ta đều bị lão thất phu Hạng Trung giết sạch, ta giả trang làm nô bộc mục đích là giết sạch con cháu nhà họ Hạng! Nhưng mà..." Lão mười ngón tay vươn ra, cơ mặt co giật thập phần thống khổ.
Thái Bá này vốn là em của bộ tướng năm xưa Tần Giang Hải của Lý Hồ Tử, chính là Ưng Kích Trường Không Tần Thái. Mấy năm nay vì báo cừu tuyết hận lão đã bị hành hạ không có hình người. Hạng Tiếu Ảnh sắc mặt trắng nhợt tự biết phụ thân Hạng Trung quả thật tự làm tự chịu thực sự đã quá tàn nhẫn vô lý nên phải gánh hậu hoạn. Như Tiểu Ý vung kiếm nói:"Ông muốn báo cừu thì giết bọn ta được rồi, hạ thủ với một đứa trẻ vô can còn là anh hùng hảo hán sao?..."
Tần Thái thân hình run rẩy, cả xương cốt cũng kêu răng rắc nói:"Nhưng mà ta không giết nó." Trạm Nhược Phi giận dữ vung kiếm mắng:"Còn nói không có! Ngươi giết nó còn giá họa lên người ta." Y nghĩ tới người này tâm địa xấu xa ác độc suýt chút nữa đã làm cho Như Tiểu Ý hận hắn cả đời thì càng nghiến răng căm hận, muốn lao qua chém chết lão!
Chợt nghe một tiếng quát:"Dừng tay".
Trạm Nhược Phi quay đầu lại nhìn, thì ra người vừa lên tiếng chính là Giang hồ tướng sĩ Lý Bố Y. Trạm Nhược Phi biết người này có ơn cứu mạng với y không dám cãi lại. Hạng Tiếu Ảnh phu phụ còn đang hoài nghi, lúc trước Lý Bố Y dùng một thanh trúc trượng giao thủ với Tiêu Thiết Đường, rồi sau đó đâm ngã kiện mã, chặn đường chạy của Hoàng Cửu, rõ ràng là võ công cao không thể dò nhưng vẫn chưa toàn lực xuất thủ. Hai người trong lòng không nén được nghi ngờ, chỉ nghe Lý Bố Y nói.
"Xin chư vị dừng tay, hài tử đáng thương này không phải do Tần Thái giết."
Như Tiểu Ý bi thương nói:"Không phải lão giết lẽ nào do ngươi giết sao?" Nàng nguyên cũng không phải là không biết giảng lý như vậy, chỉ là buồn thương cực độ làm cho cư xử khác hẳn thường tình.
Lý Bố Y lắc đầu than:"Lão thực sự là Ưng Kích Trường Không Tần Thái năm xưa nhưng lão không hề hạ thủ giết đứa bé, bởi vì..." Nói đến đây y dùng ánh mắt bình hòa nhìn Tần Thái.
Tần Thái thân hình run lên nhìn thi thể của tiểu Thạch Đầu mà Như Tiểu Ý đang ôm trong lòng bước tới. Như Tiểu Ý thấy lão mặt đầy nước mắt tuyệt không phải là giả dối nên không khinh suất ra tay. Tần Thái nhìn khuôn mặt anh tuấn khả ái của Thạch Đầu bị máu nhuộm đỏ, lấy tay lau trán cho nó nói:"Ta tới Hạng phủ là vì muốn giết sạch con cháu Hạng gia, làm cho Hạng Trung biết nỗi đau tuyệt hậu nhưng sau khi ta vào Hạng phủ, thiếu gia... cả phu nhân cũng đối đãi với ta rất tốt. Các vị không phải cùng một giuộc với tên lão tặc Hạng Trung cho nên không biết vì sao ta không thể hạ thủ... Ài... Vì thế khi hai vị rời khỏi Hạng tướng quân ohủ ta đã tự nguyện đi theo, hy vọng tận lực bảo hộ... Thiếu gia phu nhân... Tiểu Thạch Đầu giống như con của ta... ta làm sao có thể hạ thủ..." Nói đến đây, lão đau lòng quá khóc không thành tiếng, phản thủ đánh mình một tát, tự mắng:"Tần Thái, ngươi không được như thế, Hạng Trung hại ngươi gia phá thân vong, vô cớ chết oan, ngươi còn khóc cái gì... Đó là tên cừu nhân lớn nhất nha..." Nhưng dù cho nửa bên má bị đánh sưng vẫn không ngăn được dòng lệ, lão nhìn thấy thi thể của Thạch Đầu Nhi thì nước mắt lại ào ào tuôn chảy.
Như Tiểu Ý lạnh giọng nói:"Rốt cục là ai giết con ta?"
Mọi người đều sững sờ. Không phải là Trạm Nhược Phi, cũng không phải là Tần Thái thì còn có ai? Chỉ nghe Lý Bố Y chậm rãi nói:"Đều là do ta sơ ý."
Trạm Nhược Phi, Hạng Tiếu Ảnh, Như Tiểu Ý, Tần Thái, thậm chí cả Phùng Kinh, Mã Lương cũng đều kinh hãi, nếu như thực sự là do giang hồ tướng sĩ này hạ thủ thì người này