Người dịch: LC
Đề Kiêu thoáng liếc nhìn Diệp Ly Châu: “Sao nàng có thể quyết định thay con nhỉ? Chọn cái gì, là việc của mình thằng bé.”
Đao kiếm trên bàn đã bị Diệp Ly Châu đẩy xuống phía dưới. Đề Kiêu đem bảo đao Trọng Uyên vẫn đeo bên hông mình đặt lên trên bàn.
Tiểu thế tử đang ngồi trên bàn. Bé cắn ngón tay, nước dãi không ngừng chảy xuống. Diệp Ly Châu lấy một cây bút lông, nói với tiểu thế tử: “Doanh Nhi ơi, tới chỗ mẫu phi nào.”
Doanh Nhi vốn đang nhìn ngang nhìn dọc, nghe thấy Diệp Ly Châu gọi mình, bé vẫn chưa thể gọi ra hoàn chỉnh từ “Mẫu phi”, chỉ gọi hai tiếng “Phi” không rõ ràng, rồi muốn bò về phía Diệp Ly Châu.
Bò đến nửa đường, bé lần lượt bị các món đồ chơi ở hai bên thu hút.
Doanh Nhi tóm lấy một nghiên mực, Diệp Ly Châu cười vui vẻ nói: “Cái này được, Doanh Nhi là muốn viết chữ.”
“Cạch” một tiếng, Doanh Nhi lại đập nghiên mực xuống bàn.
Sắc mặt của Diệp Ly Châu cứng đờ.
Tiếp đó, Doanh Nhi túm lấy một bức tranh thủy mặc. Diệp Ly Châu cười nói: “Xem ra Doanh Nhi thích vẽ tranh, tương lai nhất định sẽ rất nho nhã.”
Doanh Nhi cắn cắn quyển trục của bức tranh, dường như cảm thấy mùi vị không ngon, lại ném sang một bên.
Không biết nha hoàn nào không có ánh mắt, lúc bố trí đồ vật lại còn bày ra một túi hương, Doanh Nhi ngửi thấy mùi thơm, quả nhiên đi tới nắm lấy túi hương.
Diệp Ly Châu: “…”
Lúc này, Diệp Ly Châu đã không nói được lời nào nữa.
Đề Kiêu không khỏi bật cười.
Diệp Ly Châu nhéo cánh tay hắn: “Đừng cười, xem Doanh Nhi sẽ lấy cái gì đi.”
Cái vị phu nhân thì ngơ ngác người này nhìn người kia, không nói được một câu nào.
Thực ra lúc bình thường, bọn họ hầu như không có cơ hội gặp được Đề Kiêu. Trước đây có từng gặp qua vài lần, Tần Vương điện hạ mà họ nhìn thấy cũng là lạnh nhạt kiêu ngạo, tỏ vẻ người ở địa vị cao, chưa bao giờ cho bọn họ một chút sắc mặt hòa nhã.
Bây giờ lại thấy Tần Vương nở nụ cười, thật sự là lần đầu tiên, xưa nay chưa từng thấy. Thế nhưng, hình như lá gan của Vương phi rất lớn, dám phản bác Tần Vương điện hạ ở ngay trước mặt mọi người, còn dám bảo Tần Vương không được cười nữa.
Đề Kiêu nhịn cười, nhìn Diệp Ly Châu giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp đến độ xoay vòng quanh. Hắn nói: “Đừng sốt ruột quá. Con bắt được cái gì cũng được, trẻ con không thể so với người lớn, thằng bé chưa hiểu gì đâu.”
Rất nhanh thì Doanh Nhi đã ném túi hương đi, lại cầm lấy một miếng ngọc bội.
Các vị phu nhân thấy Diệp Ly Châu để ý tới chuyện này. Mặc kệ thế nào, bọn họ vẫn phải lấy lòng Tần Vương phi. Tần Vương điện hạ yêu thích Tần Vương phi như thế, đương nhiên bọn họ phải cố gắng tâng bốc rồi: “Vương phi. Người xem, tiểu thế tử cầm một miếng ngọc bội. Quân tử như ngọc, tương lai thế tử nhất định là một công tử ôn nhuận như ngọc đấy ạ.”
Trong mắt Diệp Ly Châu cũng nhuốm chút vui vẻ.
Có điều lúc này, nàng đã không còn quá sốt ruột nữa. Doanh Nhi chọn ba lấy bốn, bắt được cái này, chưa được một lát lại ném đi, ai mà biết cuối cùng bé sẽ lấy thứ gì.
Doanh Nhi tiếp tục bò về phía trước, lại liên tục sờ mấy món đồ cổ quý hiếm, cuối cùng bò đến chỗ Diệp Ly Châu.
Bên cạnh Diệp Ly Châu có một quyển sách, nàng cười nói: “Nào, tới đọc sách.”
Doanh Nhi lắc đầu, đẩy quyển sách mà Diệp Ly Châu đưa tới trước mắt ra.
Bé ngó ngang ngó dọc, mắt đột nhiên sáng lên.
Doanh Nhi nhận ra bảo đao mà phụ vương thường mang theo trên người. Bé sợ Đề Kiêu, Đề Kiêu cũng sẽ không ôm con, rất ít khi bế Doanh Nhi.
Doanh Nhi rất tò mò về bảo đao của Đề Kiêu. Bé bò lên ôm lấy thanh đao, đáng tiếc bé quá nhỏ, bé tí xíu, căn bản không ôm lên được.
Doanh Nhi nhìn Diệp Ly Châu, rồi nhìn Đề Kiêu, ngồi ở bên cạnh Trọng Uyên không đi nữa.
Đề Kiêu cười ha hả, một tay bế Doanh Nhi lên, tay kia thì cầm lấy bảo đao của mình. Hắn nói với Diệp Ly Châu: “Doanh Nhi vẫn là thích đao kiếm binh khí.”
Cái vị phu nhân vội vàng nịnh hót, một người trong đó nói: “Thế tử còn nhỏ tuổi mà đã yêu thích binh khí, tương lai nhất định là bản lĩnh tuyệt vời, võ nghệ cao cường.”
Một người khác nói: “Tần Vương điện hạ chiến công hiển hách, lưu danh thiên cổ, thế tử điện hạ tương lai nhất định sẽ giống như Tần Vương điện hạ, khiến cho Địch Nhung nghe tiếng đã sợ mất mật.”
Doanh Nhi được Đề Kiêu một tay nâng lên, bé cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng là, ở bên cạnh Đề Kiêu, Doanh Nhi lại không dám khóc. Bé nhìn về phía Diệp Ly Châu giống như cầu cứu.
Đề Kiêu ôm Doanh Nhi vào lòng: “Cũng nên đặt tên cho thế tử rồi. Thế tử đã cầm bảo đao Trọng Uyên của bản vương, bản vương liền lấy một chữ trong hai từ Trọng Uyên cho thế tử. Thế tử liền tên là Đề Uyên.”
Doanh Nhi vốn là tên mụ mà Diệp Ly Châu đặt cho thế tử, bởi vì lúc thế tử vừa sinh ra dường như thể chất yếu ớt, trong bữa tiệc tròn một tuổi, Đề Kiêu đặt tên cho thế tử, đại danh của thế tử liền gọi là Đề Uyên.
Trong nhà các vị phu nhân đây cũng đều có con gái, cho dù hiện giờ không có, gia tộc về sau cũng sẽ có.
Trước kia các nàng đều có mấy phần khúc mắc với Diệp Ly Châu. Bây giờ Diệp Ly Châu đã sinh hạ thế tử, địa vị vững chắc, những người này đều nhao nhao lấy lòng nàng.
Trên yến tiệc, mỗi người đều sẽ nói rất nhiều lời nịnh hót, hi vọng ngày sau thế tử trưởng thành, hai nhà có thể kết thông gia.
Trước đây bọn họ đối với Diệp Ly Châu mặt ngoài thì tôn kính, trên thực tế lại xem thường. Thái độ mà Diệp Ly Châu dành cho bọn họ chính là ôn hoà, khách sáo, bây giờ mỗi một người đều cười như hoa nở tới lấy lòng Diệp Ly Châu, thái độ của Diệp Ly Châu cũng không thay đổi, vẫn không nóng không lạnh, vẫn khách sáo như trước.
Chờ đến sẩm tối, những vị phu nhân này lục tục rời khỏi phủ Tần Vương.
Một vị phu nhân nói: “Tôi luôn cảm thấy Tần Vương phi đối xử với chúng ta không đủ thân thiết, là ảo giác của tôi sao?”
Một vị phu nhân khác nói: “Nàng ấy lúc trước cũng là thế này. Từ trước đến giờ đều lạnh nhạt, có lẽ tính tình của Tần Vương phi chính là như vậy.”
Có vài vị phu nhân ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Tuy rằng quá mức xa cách, nhưng mà đối nhân xử thế thì không bới ra được khuyết điểm gì. Không phải là người thô lỗ, vừa thận trọng lại đoan trang. Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, vốn dĩ tôi cảm thấy, cô nương kinh thành bên đó không xứng với Tần Vương điện hạ, mà Tần Vương phi tới từ kinh thành, bây giờ xem ra…”
Tần Vương phi có dung mạo phi phàm, xuất thân cao quý. Cha nàng là Diệp Phụ An, là thừa tướng đương triều. Nhà ngoại Khương gia là nhà giàu sang quyền