Người dịch: LC
Diệp Ly Châu quả thực đang ngâm mình ở trong bể tắm.
Trên người nàng chỉ phủ một tầng vải sa thật mỏng màu xanh nhạt. Vải lụa mỏng như cánh ve, như che như không, mà thực ra cũng không thể che chắn được gì, ngược lại càng có vẻ quyến rũ hơn. Đặc biệt là sau khi áo lụa bị nước làm ướt, dán lên da thịt như băng tuyết. Màu tuyết trắng hoàn toàn lộ ra từ bên trong, mang theo vẻ đẹp càng giấu càng lộ.
Sức khỏe của nàng vẫn yếu hơn người bình thường một chút, ngâm người lâu thì sẽ cảm thấy cả người rã rời.
Lông mi thật dài của Diệp Ly Châu che phủ đôi con ngươi. Nàng khép hờ mắt, nằm sấp trên tảng đá trơn nhẵn ở giữa ao.
Đề Kiêu đi vào thì thấy Diệp Ly Châu đưa lưng về phía mình. Mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên lưng, một mảnh áo lụa từ trên lưng rơi vào trong nước. Da thịt trắng muốt như ngọc, hệt như băng tuyết, cùng với mái tóc màu đen tôn nhau lên, trắng đen rõ ràng, màu sắc đối lập vô cùng mãnh liệt.
Hắn cởi từng cái áo của mình ra, trường bào bị hắn tiện tay vắt ở một bên.
Diệp Ly Châu hơi mở hé mắt. Nàng quay lưng về phía Đề Kiêu, nên cũng không biết là Đề Kiêu tới đây, chỉ cho là Ngọc Sa đi vào hầu hạ.
Ngâm mình trong ao nước nóng, nhiệt độ ở đây lại cao, Diệp Ly Châu mềm nhũn cả người. Nàng cảm thấy có hơi khát nước.
Nàng nói khẽ: “Rót cho ta một chén trà. Ta khát nước.”
Đề Kiêu đi xuống nước.
Hắn ôm lấy Diệp Ly Châu từ phía sau: “Vi phu tới giải cơn khát cho nàng.”
Giọng hắn trầm thấp lại gợi cảm, Diệp Ly Châu phủ tay nàng lên tay hắn: “Chàng buông ra trước —— đúng rồi, Doanh Nhi đâu?”
Đề Kiêu ấn nàng lên chính giữa tảng đá: “Túm lấy tảng đá này.”
Diệp Ly Châu không có móng tay dài. Thứ nhất nàng không thích để móng tay dài, thứ hai Đề Kiêu thích nhất là chơi đùa ngón tay của nàng, để móng tay dài cho hắn ngậm vào trong miệng, nàng cũng thấy rất bẩn.
Móng tay của nàng được cắt rất ngắn, gần sát da thịt, nhưng ngón tay của nàng vốn đã thon dài, thoạt nhìn như vậy cũng đẹp, đầu ngón tay có màu hồng rất nhạt, giống như là chạm khắc ra từ đá thạch anh vậy.
Bởi vì không có móng tay, cho nên nàng cũng không bám được vào tảng đá lớn trơn nhẵn thế này.
Chỉ có thể dựa vào sức của Đề Kiêu.
Đề Kiêu liên tục xoa nắn Diệp Ly Châu hai cái. Diệp Ly Châu không nhịn được thốt ra tiếng, nàng nhíu mày, cúi đầu xuống thì nhìn thấy da mình đã bị nhuộm thành màu đen.
Nàng sửng sốt, nhìn tay của Đề Kiêu,
Mới vừa rồi Đề Kiêu lau mực nước trên mặt Doanh Nhi, trên tay hắn cũng bị nhuộm đầy mực, có điều trước đó hắn không phát hiện ra, mãi tới lúc này, Đề Kiêu mới nhận ra trên tay mình có mực.
Hắn sờ soạng Diệp Ly Châu, cũng nhuộm đen Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu có hơi bất mãn: “Điện hạ, bẩn…”
Đề Kiêu rửa tay, lại xoa đi những chỗ bị mực nước nhuộm đen trên người Diệp Ly Châu. Bởi vì Đề Kiêu không có chừng mực, nàng cảm thấy không thoải mái, đẩy tay hắn ra, tự mình tắm rửa.
Cũng may mực nước dễ rửa, dòng nước lưu động, rất nhanh, trong nước cũng không còn màu mực nữa.
Diệp Ly Châu nói khẽ: “Điện hạ, chàng thật quá đáng.”
Đề Kiêu ôm chặt lấy nàng từ phía sau: “Còn quá đáng hơn nữa, nàng có muốn không?”
…
…
Nửa giờ sau, Đề Kiêu hôn lên má Diệp Ly Châu: “Mới vừa rồi nàng cự tuyệt cái gì? Hử?”
Trên lông mi của Diệp Ly Châu vẫn còn treo giọt nước mắt, lần này đúng là nước mắt thật, sắc hồng trên má nàng còn chưa biến mất hoàn toàn, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta vừa đau lòng vừa yêu thích.
Giọng Diệp Ly Châu hơi khàn khàn: “Ta thực sự không chịu nổi nữa, điện hạ tha cho ta đi.”
Nàng vẫn là không quá quen làm ở trong nước, bởi vì Đề Kiêu ỷ vào có nước, sẽ càng suồng sã với nàng hơn.
Đề Kiêu vẫn chưa thỏa mãn.
Vừa nãy hắn ở sau lưng Diệp Ly Châu, không nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Đề Kiêu thích nhất chính là nhìn thấy mỗi một biểu cảm của Diệp Ly Châu. Khi không thấy được, thì luôn cảm thấy như là thiếu cái gì đó.
Trời sinh hắn đã to gan, thích đủ các cách chơi đùa, cũng thích đủ các loại địa điểm, càng mới lạ, càng cấm kỵ thì càng tốt. Cũng không quan tâm là ở chỗ nào, hắn đều thích nhìn Diệp Ly Châu từ chính diện. Dung nhan của nàng khắc vào trong tim hắn, khắc vào trong xương hắn, thế nào cũng thích, có thế nào cũng không chán.
Bên cạnh bể có đặt một mâm trái cây, còn có nước trà. Đề Kiêu ôm nàng qua đó.
Diệp Ly Châu yếu ớt khoác lên cánh tay Đề Kiêu. Cánh tay hắn rất mạnh mẽ, vững vàng trói chặt lấy nàng.
Chờ tới khi đến bên bờ, Diệp Ly Châu liếc hắn một cái: “Ta muốn uống trà.”
Đề Kiêu rót một chén trà nhỏ, tự mình uống, một giọt cũng không thừa lại.
Diệp Ly Châu cảm thấy trong miệng khô khốc. Nàng vươn tay nhéo Đề Kiêu, thật không khéo, lại là chỗ không thể véo được, ánh mắt Đề Kiêu lập tức thay đổi.
Giọng hắn rất thu hút, có thể khiến cho người ta đỏ mặt tim đập dồn dập: “Vừa rồi còn nói hết khát rồi, sao giờ lại khát nữa hả?”
Diệp Ly Châu vĩnh viễn đều nói không lại Đề Kiêu.
Nàng hôn đôi môi vẫn còn dính nước của Đề Kiêu. Đề Kiêu thấy nàng khát thật, mới đút cho nàng một ngụm nước.
Diệp Ly Châu ngồi trên bờ, cầm lấy một quả lê ngọt mà gặm.
Lê rất nhiều nước, Diệp Ly Châu cắn một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ.
Đề Kiêu còn đang ở trong nước. Hắn nắm chặt đôi chân ngọc của Diệp Ly Châu.
Nàng kinh ngạc thoáng nhìn Đề Kiêu, nhưng vẫn tiếp tục ăn quả lê của mình.
Khát nước lâu như vậy, không dễ gì mới có lê ăn, Diệp Ly Châu đương nhiên phải ăn lê trước.
Đề Kiêu tiếp tục ngắm nghía, chơi được một lát, hắn đột nhiên đứng dậy, cũng sáp đến cắn một miếng.
Diệp Ly Châu: “…”
Mũi chân của nàng chống lên ngực Đề Kiêu, lại hướng lên trên thăm dò, rồi gác lên bả vai của hắn: “Điện hạ đừng làm loạn.”
Đề Kiêu: “…”
Đề Kiêu cảm thấy cả người hơi nóng lên, rõ ràng là nàng không nên náo loạn mới đúng.
Nàng gặm được phân nửa thì không ăn nữa, để quả lê vào trong mâm trái cây, rồi lại xuống nước rửa tay một cái, sau đó bám lên trên người Đề Kiêu: “Doanh Nhi đã ngủ rồi ạ?”
Đề Kiêu ôm nàng đi ra ngoài: “Ừ, thằng bé đã đi ngủ từ sớm rồi.”
Áo lụa ướt sũng trên người nàng đã được cởi ra, Đề Kiêu lau tóc cho nàng.
Ở một