Người dịch: LC
Thực ra trong lòng Diệp Ly Châu có hơi tủi thân. Bình thường tuy nàng không hỏi quá nhiều về công việc của Đề Kiêu, cũng không nhúng tay can dự vào chuyện của hắn. Nhưng là, hắn sắp phải rời khỏi kinh thành, hơn nữa phải rời đi một đoạn thời gian rất dài, thế mà hắn không nói chuyện này cho nàng biết, thật sự khiến nàng rất buồn.
Nàng biết hứng thú của Đề Kiêu đã được khơi lên, cũng biết hắn muốn lắm rồi, nhưng hiện tại nàng chính là cố ý bắt nạt hắn.
Ai bảo bình thường hắn luôn thích bắt nạt nàng chứ.
Càng nghĩ Diệp Ly Châu càng cảm thấy tủi thân. Nàng vốn nằm ở một bên định đi ngủ, lúc này lại đột nhiên trở mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn Đề Kiêu: “Điện hạ thực sự rất muốn hả?”
Đề Kiêu: “…”
Cái này chẳng phải là lời thừa sao?
Đề Kiêu đã đoán ra, nhất định là Diệp Phụ An đã nói tin tức này cho Diệp Ly Châu biết. Ngày mà Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, Diệp Phụ An chắc chắn sẽ vui mừng hớn hở đem con gái và cháu ngoại về Diệp gia ở.
Đề Kiêu không muốn tổn thương Diệp Ly Châu. Hắn nói: “Châu Châu, ta đã cho nàng cơ hội, bây giờ nàng cởi trói cho ta, ngoan ngoãn ngồi qua đây, ta cam đoan sẽ không làm nàng khó chịu, bằng không…”
Diệp Ly Châu sờ yết hầu của Đề Kiêu, nơi này vẫn luôn là nơi mà hắn không thích bị Diệp Ly Châu chạm vào, mỗi lần nàng tò mò sờ soạng, đều sẽ bị hắn ức hiếp một trận. Lúc này Đề Kiêu đang bị trói chặt, Diệp Ly Châu có thể làm gì tùy thích: “Điện hạ, bây giờ chàng còn không biết xấu hổ mà uy hiếp ta. Hai tay bị ta trói rồi, ta xem chàng làm thế nào…”
Bình thường Diệp Ly Châu không ra cửa lớn, không bước cửa sau, để nàng bế đứa con trai ba tuổi, đi được hai bước đường là đã thở hổn hển.
Nàng biết sức của Đề Kiêu rất lớn, thế nhưng không biết lại có thể lớn đến mức có thể thoát ra khỏi đai lưng rắn chắc như thế.
Nàng còn chưa dứt lời, bên tai đã truyền đến tiếng “răng rắc”. Đai áo bị hắn vùng ra được, cổ tay của Diệp Ly Châu cũng bị hắn nắm trong tay.
Diệp Ly Châu nhất thời kinh ngạc.
Đề Kiêu nắm lấy cằm nàng, đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm: “Bảo bối, dạo này có thêm bản lĩnh rồi hả?”
Diệp Ly Châu: “Ta… Ta…”
Diệp Ly Châu nhìn cổ tay của hắn. Vùng thoát ra khỏi cái đai áo rắn chắc như thế, nhưng hắn lại không hề bị thương, không có bị sao hết.
Diệp Ly Châu suýt nữa cũng quên mất, Đề Kiêu được người Hàm Châu gọi là chiến thần, bách chiến bách thắng, trên chiến trường tuyệt đối không thua trận. Hắn có thể lấy được thủ cấp của tướng lĩnh giữa vạn quân địch, có sức mạnh nâng được cả cái vạc nặng.
Một cái đai nho nhỏ bằng vải, hắn không dùng bao nhiêu sức đã có thể vùng ra. Vừa rồi, Đề Kiêu muốn biết Diệp Ly Châu có thả hắn ra, hoặc là biết điều mà qua chơi cùng hắn không.
Không ngờ, cô bé này thực sự nhẫn tâm để hắn chịu tội.
Diệp Ly Châu đẩy tay hắn ra, vành mắt càng đỏ hơn: “Chàng… Chàng…”
Đề Kiêu ấn nàng vào trong lòng mình. Diệp Ly Châu nhất thời không ổn định, mặt nàng bị chôn trên người hắn.
Cái góc độ này thật quá nguy hiểm, thoáng chốc, gò má nàng bị nóng đến đỏ lên, chóp mũi toàn là mùi trên người Đề Kiêu. Diệp Ly Châu gắng gượng ngẩng mặt lên, cách lớp quần áo mà nhìn hắn.
Đi lên, rồi lên nữa, thấy được khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt Đề Kiêu vẫn lạnh lùng như trước, hắn nhìn xuống Diệp Ly Châu từ trên cao. Chỉ nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, hoàn toàn không ngờ hắn đã có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Hắn đã đến mức này, chả trách nhất định phải vùng thoát khỏi đai áo.
Đề Kiêu thả lỏng cổ tay, cười nhạo nàng: “Không dùng chút năng lực nhỏ này để làm phu quân nàng vui vẻ, không cho phu quân nàng ăn chút ngon ngọt, ngược lại muốn trói phu quân lại… Diệp Ly Châu, nàng nói xem, nàng muốn hình phạt kiểu gì?”
Đủ loại biểu hiện ở trên giường của Đề Kiêu lúc trước, ở trước mặt Diệp Ly Châu, tất cả theo nàng thấy thực sự mạnh bạo, thế nhưng, theo Đề Kiêu thấy, lại là dịu dàng đến cực điểm.
Lần này, Đề Kiêu thật sự phải cho cái vật nhỏ này một bài học.
Thừa dịp hắn buông tay, Diệp Ly Châu vội vàng lùi sang bên cạnh. Nàng muốn xuống giường, không muốn ở trên cùng một cái giường với người đàn ông nguy hiểm này nữa.
Nàng còn chưa kịp đi xuống, mắt cá chân mảnh khảnh đã bị Đề Kiêu túm chặt. Từng chút một hắn kéo Diệp Ly Châu về phía mình.
Ngón tay Đề Kiêu có chút thô ráp, da thịt chỗ cổ chân của Diệp Ly Châu thì trắng đến phát sáng, cổ chân mảnh mai vô cùng, bị ngón tay hắn nhẹ nhàng ma sát, ngay tức khắc có cảm giác đau ê ẩm.
Đề Kiêu thấp giọng nói: “Ta nên bắt nàng làm thế nào đây?”
Diệp Ly Châu cũng không phải là không biết thời biết thế. Nàng biết rõ, sau khi thả Đề Kiêu ra thì chính mình sẽ chịu khổ, cho nên lúc đó nàng muốn chờ Đề Kiêu thề thốt hứa hẹn sẽ không động vào mình xong mới thả hắn, không ngờ, hắn lại có thể tự thoát ra được.
Mắt thấy cổ tay của mình sắp bị hắn buộc lại, Diệp Ly Châu chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống: “Điện hạ…”
Đề Kiêu nhíu mày: “Làm nũng?”
Nước mắt Diệp Ly Châu rơi tí tách, đáng tiếc, việc nàng vừa làm quá xấu xa, Đề Kiêu hôn đi nước mắt của nàng, rồi nói: “Nàng tự đốt lửa, thì tự tới dập lửa đi.”
…
Ngày hôm sau lúc Diệp Ly Châu tỉnh lại, trong màn vẫn là một mảnh âm u.
Thực sự là nàng không có một chút sức lực nào, nhúc nhích ngón tay cũng thấy mệt.
Chân tay giống như bị hòn đá liên tục nghiền ép, vỡ thành từng mảnh, vừa tê vừa mỏi.
Đề Kiêu thấy nàng đã tỉnh thì khẽ hôn một cái lên trán nàng: “Sau này còn dám trói phu quân nữa không?”
Cổ họng Diệp Ly Châu đã hơi khản đi, hôm qua nàng bị Đề Kiêu ăn hiếp đến không tưởng nổi, nàng càng thốt ra tiếng, Đề Kiêu càng muốn ức hiếp nàng.
Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Không dám nữa.”
Đề Kiêu ấn nàng vào trong lòng mình: “Thế này mới ngoan.”
Diệp Ly Châu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng nghĩ không ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.
Cuộn mình trong lòng Đề Kiêu, Diệp Ly Châu lại chợp mắt một lát. Cảm thấy bụng dưới hơi đau, nàng cầm lấy tay Đề Kiêu đặt lên trên người mình, bảo hắn nhẹ nhàng xoa bóp để giảm bớt đau đớn.
Đề Kiêu cũng biết hôm qua hắn có hơi quá đáng. Hôm qua quả thật hắn sảng