Người dịch: LC
Chưa đến nửa tháng, Đề Kiêu quả nhiên rời kinh thành đi Văn Châu.
Mặc dù trong lòng Diệp Ly Châu không nỡ, nhưng trong thâm tâm nàng cũng rõ, lúc này nàng không nên làm nũng bắt hắn ở lại.
Sau khi Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, Thái hậu thường xuyên cho gọi Diệp Ly Châu vào cung. Thái hậu sợ Diệp Ly Châu ở trong Vương phủ sẽ cảm thấy cô đơn. Doanh Nhi thường lẽo đẽo theo bên người Diệp Gia Hữu, cũng đã học được không ít thứ.
Hôm đó, Diệp Ly Châu vào trong cung chơi cờ với Thái hậu đến trưa. Sau bữa trưa, Thái hậu nghỉ ngơi một lát, Diệp Ly Châu vừa ăn xong cũng không muốn đi nghỉ ngay, nàng sợ cơm không tiêu.
Nàng bảo Ngọc Sa theo mình ra ngoài tản bộ.
Diệp Ly Châu bấm ngón tay tính thời gian, rồi nói: “Điện hạ rời đi đã được mười ba ngày, cũng không biết lúc này đã đến Văn Châu hay chưa.”
Ngọc Sa đi bên cạnh Diệp Ly Châu. Sau cơn mưa đường có hơi trơn, Ngọc Sa lo Diệp Ly Châu trượt chân nên cố hết sức đỡ lấy cánh tay Diệp Ly Châu.
Ngọc Sa nói: “Vương phi yên tâm, lần này điện hạ đi Văn Châu sẽ không chậm như khi chúng ta tới kinh thành đâu ạ. Điện hạ cùng với thuộc hạ ra roi thúc ngựa, hẳn là đã đến nơi rồi. Chưa tới hai ngày nữa, thư mà điện hạ gửi cho người cũng sẽ đến.”
Diệp Ly Châu hơi cụp mi xuống. Nàng biết Đề Kiêu làm cái gì cũng đều rất tốt, nhưng nàng vẫn không dằn được nỗi lo lắng trong lòng. Vùng Văn Châu đó đông dân chạy nạn, lũ lụt mới xảy ra không lâu, còn chỉnh lý xong, dân chúng không nơi nương tựa lưu lạc khắp nơi, Đề Kiêu chắc chắn là có rất nhiều việc. Ít nhất trong vòng một năm là hắn không về được.
Diệp Ly Châu nói khẽ: “Hi vọng một đường này đều bình an.”
Bên cạnh rừng trúc ở đằng trước có một cái đình, Diệp Ly Châu và Ngọc Sa vào trong đình nghỉ chân. Bốn mặt đình được chạm rỗng, ô vuông điêu khắc ra được phủ một tầng giấy, từ bên ngoài cũng không thể nhìn vào bên trong.
Ngọc Sa nói: “Để nô tỳ mở cửa sổ ra, phong cảnh bên này không tệ, Vương phi nghỉ chân ở chỗ này một lát, nô tỳ đi lấy cho người hai đĩa điểm tâm với nước trà.”
Diệp Ly Châu cũng thấy khát, nàng gật đầu: “Ừ.”
Bây giờ sắp tới tháng tư rồi, bởi vì đang là đầu giờ chiều, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, Diệp Ly Châu ngủ gật bên cạnh cái bàn đá.
Giữa lúc nàng đang gật gù buồn ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Thái hậu không bằng lòng cho ta và chàng gặp mặt. Chàng tự ý lừa ta vào cung, để cho Thái hậu biết được, nhất định Thái hậu lại tức giận với chàng.”
Một giọng nữ dịu dàng mềm mại truyền tới, Diệp Ly Châu vốn sắp thiếp đi, lúc này đột nhiên tỉnh lại.
Giọng nói này… Diệp Ly Châu hơi nheo mắt.
Sau đó, một giọng khác truyền tới: “Trẫm không lừa nàng. Có phải nàng không muốn gặp lại trẫm nữa không?”
Diệp Ly Châu: “…”
Đây là Triệu Quân và Đào Mị Văn.
Diệp Ly Châu có chút ngồi không nổi nữa, thay vì ở chỗ này nghe trộm hai người nói chuyện, chi bằng thừa dịp chưa có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài, nói với hai người mấy câu rồi rời đi, tránh cho chuyện lúng túng hơn phát sinh.
Nàng còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy Triệu Quân nói: “Mị Văn, nàng không gặp trẫm hai tháng liền, còn đi du hồ với anh họ của nàng nữa, xem trẫm là người chết có phải không?”
Đào Mị Văn bật cười: “Ta và chàng có quan hệ gì? Chàng có tư cách gì mà quản lý ta? Ta thích du hồ với ai thì cùng người đó… ưm…”
Lời còn chưa dứt, Đào Mị Văn đã bị Triệu Quân chặn kín môi, vòng eo cũng rơi vào trong tay Triệu Quân.
Nghe thấy âm thanh xấu hổ này, dĩ nhiên Diệp Ly Châu không thể đi ra ngoài được nữa.
Nàng lo Triệu Quân sẽ ôm Đào Mị Văn đi vào trong đình, cho nên nằm sấp xuống trên bàn đá, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nếu hai người đi vào nàng cũng giả bộ ngủ không tỉnh lại.
Triệu Quân cũng không ôm Đào Mị Văn đi vào, hắn chỉ ngăn Đào Mị Văn lại ở một bên, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Còn dám nói nhảm nữa không? Thật cho rằng khoảng thời gian này trẫm bộn bề nhiều việc thì sẽ không rảnh mà biết đến chuyện của nàng hả?”
Hai má Đào Mị Văn đỏ ửng, nàng thở hổn hển, nhưng vẫn không quên chế nhạo Triệu Quân: “Bệ hạ lợi hại như vậy, trước ta, bệ hạ đã dùng bao nhiêu người để luyện tập rồi?”
Nàng giống như một đóa hồng có gai nhọn, tươi đẹp vô song, nhưng khi chạm vào nàng, lại bị đâm một tay đầy máu.
Triệu Quân thấp giọng nói: “Sau này chỉ luyện tập trên người nàng thôi.”
Đào Mị Văn cũng ôm chặt lấy hông Triệu Quân: “Khiến chàng nóng nảy thành thế này. Yên tâm đi, lúc ta đi ra ngoài với anh họ thì cũng có chị dâu với anh cả nhà ta ở đó, chỉ là người trong nhà cùng nhau đi chơi mà thôi. Nếu ta thích anh họ thì đã sớm thành đôi với anh ấy rồi, không thèm chờ chàng đâu.”
Tuổi của Đào Mị Văn cũng không còn nhỏ nữa. Nàng với Triệu Quân bằng tuổi, còn lớn hơn Diệp Ly Châu một chút.
Đến giờ mà Đào Mị Văn còn chưa lấy chồng, thứ nhất là những người khác đều biết Triệu Quân có ý với nàng, thứ hai là bản thân Đào Mị Văn không có tâm nguyện này, nàng không vội lập gia đình.
Triệu Quân cúi đầu, đôi môi mỏng lướt qua cần cổ trắng nõn của Đào Mị Văn: “Là trẫm nợ nàng, sau này trẫm chỉ ở bên nàng thôi.”
Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp của Đào Mị Văn hơi xếch lên: “Thật sao? Sau này ta già rồi như viên ngọc ố vàng chẳng ai muốn. Vô số mỹ nữ tiến cung, chàng chỉ ở bên ta thôi sao? Sợ là đã sớm một cước đá bay ta rồi đi tìm niềm vui mới của chàng rồi.”
Triệu Quân cắn một cái trên môi nàng: “Đương nhiên là thật, vua không nói chơi.”
Ngón tay Đào Mị Văn nắm lấy cổ áo Triệu Quân: “Ta đã chờ chàng lâu như vậy, chờ từ lúc còn là đứa bé đến lúc thành thiếu nữ. Triệu Quân, nếu chàng phụ bạc ta, thì cũng đừng nghĩ bên người được yên tĩnh.”
Triệu Quân biết tính tình của Đào Mị Văn nóng nảy bốc lửa thế này, nhưng hắn chính là thích như vậy.
Hắn ôm người vào lòng. Dáng vóc nàng nở nang quyến rũ, chắc nịch như quả đào mật chống lên ngực hắn.
Triệu Quân nói: “Hiện tại trong hậu cung trống trải không một bóng người. Mẫu hậu nhìn như không quan tâm, trên thực tế, bà rất để ý đến những chuyện này, nhìn thấy cậu mang theo con trai trở về, bà cũng rất muốn có cháu nội. Qua đợt này trẫm sẽ đón nàng vào cung, chờ khi nàng mang thai rồi, thái độ của mẫu hậu sẽ mềm đi.”
Đào Mị Văn cười nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Nhiều năm rồi Thái hậu cũng không dễ dàng gì, ta biết chàng khó mà làm vừa lòng cả đôi bên. Chỉ cần chàng không thay lòng đổi dạ, ta ở trong cung hay ngoài cung cũng giống nhau, ở ngoài cung còn tự do hơn chút.”
Triệu Quân ôm Đào Mị Văn thật chặt.
Đào Mị Văn nhắm mắt lại.
Bên kia, Ngọc Sa đang xách theo hộp đựng đồ ăn đi về hướng này. Băng qua đường đá nhỏ, Ngọc Sa đang muốn đi tới thì đột nhiên nhìn thấy một góc áo màu vàng sáng. Ngọc Sa nhận ra người nọ là Triệu Quân, nhưng không nhận ra cô nương mặc váy áo màu đỏ trong lòng Triệu Quân, có điều