Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Diệp Ly Châu cũng muốn đi tìm Khương Nhiễm Y, rồi hai người cùng đi tới cung Chiêu Dương.
Diệp Phụ An nói: “Châu Châu, cha cũng phải đi trước đây. Con ở trong cung cẩn thận một chút.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Đợi đến khi tìm được Khương Nhiễm Y, hai người đi tới cung Chiêu Dương. Sau khi cung nữ đi vào thông báo xong, lúc này Diệp Ly Châu mới cùng Khương Nhiễm Y đi vào.
Hoàng hậu còn chưa đi ra. Nhóm người Quý phi, Hiền Phi cùng phi tần địa vị cao cũng chưa đến, người tới phần lớn là tiểu thư thế gia, phu nhân và phi tần có địa vị thấp.
Diệp Ly Châu với Khương Nhiễm Y vừa đi vào, phu nhân Đôn quốc công liền gọi Khương Nhiễm Y đi sang ngồi bên cạnh bà ta.
Khương Nhiễm Y và Diệp Ly Châu ngồi xuống bên cạnh phu nhân Đôn quốc công.
Phu nhân Đôn quốc công quan sát Khương Nhiễm Y một lượt.
Khương Nhiễm Y ăn mặc mộc mạc, ăn bận trang điểm đều rất khiêm tốn. Cũng giống như Diệp Ly Châu, trước ngực hai người đều đeo một cái khóa vàng rất đẹp. Trên khóa vàng được khảm nạm các loại bảo thạch quý hiếm. khóa vàng được chế tạo tinh xảo khác thường, chỉ hiện ra vẻ tao nhã quý giá, mà không có vẻ nặng nề thô tục. Trên cổ tay của Khương Nhiễm Y còn đeo một cái vòng tay xanh biếc, chất ngọc dồi dào, óng ánh xinh đẹp, giá trị có lẽ không rẻ, ít nhất cũng phải nghìn lượng bạc.
Phu nhân Đôn quốc công nhìn ra được, Khương Nhiễm Y ở trong nhà rất được yêu chiều, tương lai nếu như gả đến Điền gia, nhất định sẽ mang theo không ít đồ cưới.
Quan hệ của Điền Tiếu và Ô Anh thân hơn một chút, bởi vì Ô Anh bị đuổi ra khỏi Diệp gia, nên Điền Tiếu không hề thích Diệp Ly Châu. Về phần Khương Nhiễm Y đã có hôn sự với Điền gia thì Điền Tiếu tận lực muốn nịnh bợ. Phu nhân Đôn quốc công nói Khương gia có tiền, chờ Khương Nhiễm Y vào cửa, thì tiền mà Khương Nhiễm Y mang tới chính là của Điền gia rồi, nếu Điền Tiếu và Khương Nhiễm Y có quan hệ tốt, nói không chừng Khương Nhiễm Y còn có thể chia cho nàng ta một vài thứ.
Điền Tiếu cười nói: “Cái trâm bảo thạch đang đeo trên đầu chị Khương thật là đẹp, trân châu to như vậy, hẳn là rất khó có được nhỉ?”
Khương Nhiễm Y cũng đã nghe Diệp Ly Châu và Quân Thị nói về chuyện của Điền gia, nàng cũng không hề có thiện cảm với Điền gia, mặc kệ Điền Tiếu và phu nhân Đôn quốc công giả vờ giả vịt tốt hơn nữa, Khương Nhiễm Y cũng không động lòng.
Nàng sờ sờ trâm cài đầu mình, nói một cách qua loa: “Cũng không tính là khó có được, vài ngày trước mấy ông anh họ trong nhà đưa cho một hộp đá khổng tước, nên là chọn một ít để thợ thủ công chế tác thành đồ trang sức, chia sẻ với em họ.”
Điền Tiếu cười nói: “Chị Khương vẫn ở nhà Diệp tiểu thư ạ? Nghe nói Diệp tiểu thư xưa nay cần người chăm sóc, cái này cũng quá phiền toái mà, nếu chị Khương không chê tới nhà em ở thì tốt biết bao.”
Diệp Ly Châu nói: “Diệp gia và Khương gia là thân thích. Khương gia cũng có nhà ở trong kinh thành, vô duyên vô cớ đi tới nhà cô ở, cô là muốn làm hỏng danh tiếng của chị họ tôi phải không?”
Từ trước đến nay Diệp Ly Châu không thích nói nhiều, Điền Tiếu thấy Diệp Ly Châu chỉ im lặng ngồi ở một bên, thì cho là nàng không lên tiếng, đột nhiên bị nói cho một trận, sắc mặt Điền Tiếu cũng đỏ ửng lên.
Khương Nhiễm Y còn chưa xuất giá, đúng là không thể đi tới nhà của vị hôn phu ở. Phu nhân Đôn quốc công không nỡ răn dạy con gái, vội vàng đứng ra hoà giải: “Tiếu Nhi không hiểu chuyện, Diệp tiểu thư, Nhiễm Thư Nhi, hai người đừng so đo với nó.”
Điền Tiếu vặn khăn tay ở một bên hờn dỗi, trong lòng lại ghi hận Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y.
Hai chị em ngoại trừ hỏi han khách sáo, cũng không để ý nhiều tới người Điền gia.
Trong lòng phu nhân Đôn quốc công lo sợ bất an, thầm nghĩ có phải là Khương Nhiễm Y đã biết chuyện Điền Trác gần đây lại cẩu thả hay không.
Đám người Quý phi, Hiền Phi rất nhanh cũng đã tới, sau khi Hoàng hậu đi ra, lại là hành lễ ân cần hỏi han như thường lệ.
Lễ tiết đều rất rườm rà, một đám người thăm hỏi tới lui, Khương Nhiễm Y nghiêng đầu nói với Diệp Ly Châu: “Rất không thú vị, nghe đâu sẩm tối chúng ta còn phải nghe kịch nữa, cái này còn thú vị chút.”
Diệp Ly Châu nhếch môi cười nói: “Ở nhà cũng rảnh rỗi, còn không bằng ở đây ăn chút gì đó, nhìn cảnh tượng náo nhiệt. Cái bánh này ăn ngon nha, chị nếm thử xem.”
Diệp Ly Châu gắp một miếng bánh thịt cua cho Khương Nhiễm Y.
Bởi vì lần này là để chúc mừng Thái Tử, sắc mặt của Hoàng hậu tự nhiên càng thoải mái hơn lúc bình thường, trên mặt đều là tươi cười.
Sắc mặt của Thịnh quý phi thì không được xem là tốt, Tam công chúa ngồi ở bên cạnh Thịnh quý phi thì khúm núm không dám nói một câu.
Cung nữ rót cho Hoàng hậu một chén rượu, rượu ở trước mặt những nữ quyến khác cũng được rót đầy. Diệp Ly Châu lặng lẽ lấy trà thay rượu.
Hiền Phi đứng dậy, cười híp mắt nói: “Lần này Thái Tử tiêu diệt một đám trộm cướp ở Cẩm Sơn, nhưng là đã lập công lớn. Thái Tử tuổi trẻ tài cao, là vinh quang và may mắn của toàn bộ Đại Yến Triều chúng ta, cũng là vinh hạnh của Hoàng hậu nương nương ngài.”
Hoàng hậu dịu dàng cười một tiếng: “Thái Tử hãy còn trẻ, có điều làm việc quả thực thỏa đáng. Thời gian trước bọn thuộc hạ không đúng mực mới làm phiền đến hắn. Trải qua sự kiện này, về sau bệ hạ cũng yên tâm về năng lực của Thái Tử, triều đình cũng ổn định hơn. Bổn cung mời mọi người một chén, hi vọng ngày sau Yến Triều quốc thái dân an, tiền triều cùng hậu cung đều yên ổn.”
Hoàng hậu uống xong rượu ngon trong chén, các phi tần, phu nhân và tiểu thư ngồi bên dưới cũng uống hết rượu ở trước mặt mình.
Diệp Ly Châu lấy trà thay rượu, cũng bình thản uống một ly.
Điền Tiếu thoáng liếc nhìn Diệp Ly Châu, nói: “Diệp tiểu thư, Hoàng hậu nương nương mời rượu, cô lại uống trà, đây là ý gì? Là không kính trọng Thái Tử đúng không? Bất kính với Hoàng hậu?”
Điền Tiếu xưa nay không phải là người thông minh được lòng người, cũng bởi vậy, bất kể là Quận chúa Đào Mị Văn của phủ Trần Vương, hay là tiểu thư Trịnh Nhân Nhi của phủ Tướng Quân, bình thường đều không thích lôi kéo nàng ta chơi cùng. Nàng ta cũng chỉ thích kéo người tầm thường không lên được mặt bàn là Ô Anh đến bên cạnh làm nền cho bản thân.
Những lời này vừa nói ra, phu nhân Đôn quốc công liền kéo vạt áo của Điền Tiếu.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu đứng lên, nói: “Thần nữ cũng không phải là không kính trọng Hoàng hậu nương nương và Thái Tử, gần đây thần nữ đang uống thuốc, đại phu dặn không thể uống rượu, nên lúc này mới lấy trà thay rượu ạ.”
Hoàng hậu nương nương hiển nhiên là thiên vị Diệp Ly Châu. Nàng cười cười, rồi nói: “Điền tiểu thư là một cô nương thật thà, có điều, những chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần để ở trong lòng. Sức khỏe của Diệp tiểu thư không tốt, ép buộc nàng uống rượu, sẽ chỉ hại nàng ngã bệnh nặng hơn, lần này, Diệp tiểu thư có thể kéo lê thân thể ốm yếu tới đây, đủ để thấy nàng đã nể mặt Thái Tử và Bổn cung rồi.”
Điền Tiếu không nghe ra được chỉ trích trong lời của Hoàng hậu, cũng không biết bản thân đã bêu xấu ở trước mặt mọi người, sau khi ngồi xuống, đối mặt với ánh mắt trách cứ của phu nhân Đôn quốc công, Điền Tiếu nhỏ giọng nói: “Con chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Diệp Ly Châu nói: “Ăn ngay nói thật cũng phải phân rõ trường hợp, Điền tiểu thư, cô tố cáo ta ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, không chỉ làm phiền hứng thú của Hoàng hậu nương nương, cũng khiến ta hoài nghi, có phải là ta và chị họ thật sự đã làm sai điều gì đắc tội cô hay không, để cô nhằm vào như vậy.”
Phu nhân Đôn quốc công hiểu được lần này là Điền Tiếu không đúng, nhưng Diệp Ly Châu hùng hổ dọa người, Khương Nhiễm Y không giúp Điền Tiếu, cũng khiến bà ta có chút không vừa lòng. Em họ cho dù thân hơn nữa, có thể hơn được cô em chồng tương lai sao? Làm mất lòng em gái của chồng, không sợ sau khi vào cửa không