Ngón tay của Đề Kiêu chạm vào cánh môi đầy đặn ẩm ướt của Diệp Ly Châu, nàng bị giam cầm đến không thoải mái.
Tuy Đề Kiêu cách nàng rất gần, cái này hẳn là nên khiến lòng người vui mừng, nhưng Đề Kiêu giữ lấy nàng quá chặt, đến xương của nàng cũng đau.
Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút, cầu xin mang tính thương lượng để Đề Kiêu thả mình ra: “Điện hạ, chàng thả ta ra trước đi, có được không?”
Trừ phi Đề Kiêu đã chết, bằng không không thể nào buông nàng ra được.
Hắn hướng xuống dưới nâng cằm của Diệp Ly Châu lên một lần nữa, buộc nàng ngửa đầu.
Trong phòng không có chút ánh sáng nào, trong bóng tối, Diệp Ly Châu chỉ cảm thấy tim nàng đập dồn dập.
Cũng chỉ có tiếng của nàng, nũng nịu quyến rũ, mềm đến có thể chảy ra nước.
Giọng Đề Kiêu trầm thấp khàn khàn: “Gọi thêm một tiếng nữa nghe xem nào.”
Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Anh… Ưm…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã không phát ra được câu chữ rõ ràng nữa, lời nói mơ hồ không rõ, đều bị nuốt vào trong bụng.
Lần này Đề Kiêu còn thành thạo hơn lần trước, Diệp Ly Châu nếm được mùi rượu nhàn nhạt.
Hắn còn kỹ càng hơn đàn ông bình thường, cũng bắt bẻ nhiều hơn. Với Diệp Ly Châu mà nói, bản thân Đề Kiêu ngây ngất như rượu ngon vậy. Bản năng của cơ thể nàng cần Đề Kiêu, cần được hắn chuốc say một lần.
Lần đầu tiên nàng nếm được mùi vị như vậy, cho nên, Diệp Ly Châu nhịn không được mà mút lấy chút hương rượu này.
Dường như không nén nổi cảm xúc, cũng giống như là đang tận lực dụ dỗ.
Sống lưng thẳng tắp của Đề Kiêu chợt cứng ngắc, hắn để Diệp Ly Châu ngồi dậy.
Trâm ngọc trai rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo, khóa vàng cũng nặng nề rơi xuống. Trong bóng tối, những thứ châu báu quý hiếm này hơi tản ra tia u ám.
Nàng quá mức mảnh mai, Đề Kiêu ôm lấy vai nàng, nếu như Diệp Ly Châu có thể nhìn rõ nét mặt hắn, nhất định sẽ muốn cách xa gã đàn ông đáng sợ này.
Cánh môi bị người tham lam cắn xé, đau đến tê dại, Diệp Ly Châu khẽ rên lên một tiếng.
Đề Kiêu rốt cuộc buông tha nàng. Giọng khàn khàn gợi cảm, hắn nói: “Màu sắc cũng mộc mạc như vậy à?”
Lúc này Diệp Ly Châu mới nhận ra, trên người mình mặc một cái áo yếm, màu sắc là màu hồng nhạt, cũng không có bất cứ hình thêu nào.
Bởi vì trong phòng ấm áp, vừa rồi nàng cũng không cảm thấy lạnh, chỉ nghĩ Đề Kiêu đang hôn nàng, không nhận ra áo quần trên người mình đã bị người lột ra từng tầng một vứt xuống trên đất.
Diệp Ly Châu ngồi trên đùi người đàn ông, quần áo trên người hắn chỉnh tề, hiển nhiên là rất chỉnh tề.
Nàng ôm chặt bả vai mình: “Ta… Ta phải quay về rồi…”
Đề Kiêu lại không bắt nạt nàng thật, chỉ muốn phạt nàng hôm nay gọi hắn là “chú” mà thôi, áo quần đã cởi xuống, há có thể được mặc vào dễ dàng như vậy?
Bánh bao nhỏ Diệp Ly Châu yếu đuối, không bắt nạt nàng một chút, Đề Kiêu cũng cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.
Hắn kéo Diệp Ly Châu vào chỗ bả vai. Vai Đề Kiêu rộng rãi, cánh tay hắn mạnh mẽ, đủ để khiến nàng không có một chút sức mà cựa quậy.
Hắn lạnh lùng nói: “Đây là hình phạt, biết chưa? Lần sau không cho phép nàng gọi là chú nữa.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Đề Kiêu để nàng ngồi lên sạp, quần áo đã cởi xuống, lại mặc lại từng cái từng cái cho nàng.
Diệp Ly Châu mảnh mai lại xinh đẹp, tưởng chừng như không giống người đang sống sờ sờ, tính tình lại đơn thuần, như là con cáo nhỏ sống ở trong núi chưa bị thế tục lây nhiễm vậy.
Đề Kiêu nắm lấy bắp chân nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu hôn một cái.
Da thịt của Diệp Ly Châu mịn màng trơn mềm, xúc cảm đặc biệt tốt. Nàng cảm thấy ngứa ngứa, có chút chịu không nổi: “Điện hạ, chàng đừng như vậy, nếu không…”
Đề Kiêu nắm bắp chân nhỏ của nàng: “Nếu không thì sao?”
Mặc dù Diệp Ly Châu không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn che mắt lại: “Nếu không ta sẽ muốn nhiều hơn…”
Đề Kiêu thản nhiên nói: “Nàng thích tất cả những việc ta làm với nàng?”
Thân thể Diệp Ly Châu không kháng cự được Đề Kiêu, khi tới gần hắn, sức khỏe của nàng luôn trở nên tốt hơn, có cảm giác rất vui sướng, cho nên tự nhiên thích những hành động mà Đề Kiêu làm.
Chẳng qua là Đề Kiêu có chút thô lỗ, có chút hời hợt, khiến Diệp Ly Châu không tự chủ mà vùng vẫy trốn tránh.
Dù cho thân thể cần, nhưng lý trí nói cho nàng biết Đề Kiêu quá mức lạnh nhạt, muốn khiến nàng cách xa.
Hết sức mâu thuẫn.
Tạm thời Diệp Ly Châu không dám nói rõ ràng cặn kẽ những điều này với Đề Kiêu. Nàng sợ Đề Kiêu biết rồi, sẽ cảm thấy nàng đang lợi dụng hắn, cũng sẽ không muốn để ý tới nàng nữa.
Sau khi mặc xong váy áo, Diệp Ly Châu chỉnh sửa lại mái tóc lộn xộn.
Đẩy cửa đi ra ngoài, ánh trăng dịu dàng rải đầy mặt đất.
Diệp Ly Châu dưới ánh trăng mặc váy cùng áo choàng trắng trong mộc mạc, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh môi nàng hơi có chút sưng đỏ, tươi đẹp đầy đặn, như đóa hoa hồng sắp nở vậy.
Diệp Ly Châu đã quên mất chuyện vừa rồi ở trong phòng nàng bị Đề Kiêu hôn cuồng nhiệt, bị hắn vuốt ve, khi nhìn thấy Đề Kiêu, nàng vẫn coi hắn là một người quân tử.
Hắn cao to rắn rỏi, đứng ở trước mặt Diệp Ly Châu rất có cảm giác áp bức. Khuôn mặt khôi ngô vẫn lạnh băng như trước, đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt đi được.
Đề Kiêu trời sinh đã hờ hững lạnh lùng như vậy, thờ ơ lại xa cách, dường như khinh thường nữ sắc, rất dễ khiến Diệp Ly Châu không chú ý, thực ra hắn cũng sẽ hóa thân thành cầm thú đi ức hiếp người.
Diệp Ly Châu nói: “Ta phải đi rồi. Điện hạ, khi nào thì chàng lại tới tìm ta nữa?”
Đề Kiêu nói: “Qua hai ngày nữa ta sẽ tới Diệp phủ.”
Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chàng không được để cha ta nhìn thấy. Ông mà nhìn thấy thì sẽ tức giận.”
Nàng nói dè dặt như vậy, lại giống như hai người đang yêu đương vụng trộm.
Đề Kiêu chỉnh lại trâm ngọc trai trên tóc Diệp Ly Châu, cúi đầu hôn lên gò má nàng: “Ta sẽ cố gắng giải thích với ông ấy.”
Tuy Diệp Ly Châu không rõ Đề Kiêu sẽ cố gắng giải thích với Diệp Phụ An cái gì, nhưng nàng không hiểu sao rất tin tưởng Đề Kiêu, liền “dạ” một tiếng.
Đề Kiêu lại nói: “Trong phủ Tần Vương có cất kỹ rất nhiều rượu ngon, hôm khác ta tới tìm nàng, cùng nàng uống rượu.”
Diệp Ly Châu lắc đầu: “Ta không muốn, điện hạ giữ lại tự mình uống đi.”
Nàng nhớ tới vừa mới rồi, lúc bị Đề Kiêu hôn môi, mùi rượu nhàn nhạt đó cũng không làm người ta chán ghét, ngược lại khiến cho người ta mê say.
Tuy rằng đã sớm rời khỏi Minh Phật Tự, nhưng rất nhiều thứ đều đã khắc trong xương tủy rất khó thay đổi, nàng không muốn uống rượu, luôn cảm thấy cái đó là đang phạm lỗi.
Cũng giống như chuyện thân mật với Đề Kiêu vậy, lúc đầu óc tỉnh táo và tình trạng thân thể khỏe hơn, nàng cảm thấy bản thân có tội, nhưng vào lúc sức khỏe không tốt hoặc là lúc gặp được Đề Kiêu, nàng lại muốn sáp lại gần hưởng thụ cảm giác mà hắn mang tới cho mình.
Diệp Ly Châu biết đây là nàng đang lợi dụng