Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 1


trước sau

Edit: Mẫn Mẫn.
Beta: Cẩm.
Tháng mười hai ở thành phố điện ảnh Bắc Kinh lạnh thấu cả xương.
Những chiếc đèn lồng được treo dưới cung điện tường xanh ngói đỏ bị phủ lên một lớp tuyết mỏng, các diễn viên đứng trước ống kính đang quay một cảnh đấu võ, thầy dạy võ thuật cầm kiếm múa ra một đường kiếm tuyệt đẹp. Có lẽ là do trời lạnh, nên dù cho thầy dạy võ thuật có mặc bộ áo lông dài màu đen vẫn phải hắt xì một cái.
Có một bóng hình ngồi trên ghế xếp ở hành lang dài đằng đẵng.
Áo khoác lông cừu màu xanh khói được cắt may tỉ mỉ, thắt lưng buộc chặt vòng eo thon gọn, hai chân thon dài thẳng tắp ưu nhã ngồi nghiêng qua một bên, dưới vạt áo dài là nửa mắt cá chân trắng nõn và đôi giày cao gót mũi nhọn tinh xảo.
Màu xanh khói làm nền cho làn da trắng mịn như ngọc của cô, phong thái càng thêm đoan trang thùy mị.
Cô dịu dàng nhìn chăm chú phim trường.
Lúc này, điện thoại cô rung nhẹ.
Cô lưu luyến chuyển ánh mắt sang nhìn màn hình điện thoại.
Bạn thân của cô - Đường Từ Từ - gửi tin nhắn Wechat.
[Koduck nhắc nhở!]
Ngón tay mềm mại chậm rãi gõ chữ "ừ" trên bàn phím 9 ô, rồi lại không nhanh không chậm đăng xuất tài khoản Wechat, đổi sang một tài khoản khác.
Tên tài khoản Wechat này là Kẹo Bông Gòn, ảnh đại diện là meme Bé Mầm miệt mài vẽ tranh.
Trong trang người liên hệ của Wechat chỉ có một người.
Đó là Koduck.
Tin nhắn chưa đọc là 48 tin.
[Koduck: A a a a a a a gái ơi cô sắp hot rồi! Truyện tranh Hôm Nay Cũng Cố Gắng Diễn Kịch Với Chồng của cô hôm nay lên trang đầu của tứ đại đề cử, lượt xem trung bình trên nền tảng là một triệu một tiếng và có xu hướng tăng dần đó! Gái à! Cô có tư chất để trở nên siêu hot lắm nha!]
[Koduck: Tổng biên tập đích thân đến một chuyến để hối tôi rồi, bảo cô mau mau vẽ thêm bản thảo để tồn đi, nhất định không được ngừng update đâu đó!]
[Koduck: Biên tập nhỏ tầm thường vô danh tiểu tốt.jpg]
[Koduck: Để chúc mừng chuyện này! Tôi sẽ gửi ảnh leak từ phim trường của Viễn cưa cưa cho cô nha!]
...
Hơn mười mấy tấm ảnh chụp ở phim trường được gửi qua.
Đường nét trên gương mặt của Tần Minh Viễn mềm mại, mặt mày sáng ngời, trên người mặc quần áo cổ trang màu trắng, tay cầm quạt ngọc, anh đứng hơi nghiêng người, đang nghe thầy dạy võ thuật phân tích động tác, cả người lộ ra khí chất thuần khiết và kiêu ngạo.
Bức ảnh cuối cùng là một cô gái ăn mặc thời thượng điềm đạm ngồi ở hành lang, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng nồng thắm.
[Koduck: Á, tấm cuối tôi gửi nhầm! Trong Group chat có người chụp được Tô Miên. Chị dâu đẹp nhất thời đại! Hu hu hu, mặc dù tôi vẫn không tin nổi anh Viễn và chị dâu đã kết hôn hơn một năm, nhưng mà tôi sẵn lòng chúc phúc cho anh Viễn và chị dâu trăm năm hòa hợp thiên trường địa cửu!]
[Koduck: Sẽ không có ai yêu anh Viễn hơn chị dâu đâu!]
[Koduck: Nhìn ánh mắt này đi! Nhìn vẻ mặt này đi! Khi ta yêu một người, dù cho tình cảm có cất giấu trong tim, nhưng ánh mắt sẽ không bao giờ giấu được!]
[Kẹo Bông Gòn: Giả vờ thôi.]
Koduck trả lời trong vòng một giây --
[Phụt ha ha ha ha ha! Đây là tình yêu của thần tiên đó! Cô nhập tâm vào truyện tranh quá sâu rồi! Sao có thể là giả vờ được! Nhiệt liệt đề cử cô đi xem gameshow Vợ Chồng Yêu Đương của anh Viễn và chị dâu! Xem xong rồi cô sẽ hiểu vì sao tôi lại nói không có ai yêu anh Viễn bằng Tô Miên! À, mặt khác, gái à, cuối cùng thì cô cũng trả lời tin nhắn của tôi rồi! Tôi mới gửi tin nhắn lại cho cô đấy! Cái thói quen không thích xem thông báo Wechat này của cô khi nào mới sửa được đây! Cô có thấy những gì tôi nói nãy giờ không đấy? Gái à! Chúng ta có cơ hội một bước lên tiên rồi! Chỉ cần cô ngoan ngoãn vẽ tranh, sau khi bộ truyện kết thúc tôi sẽ dùng tiền lợi nhuận để mời cô đi xem Viễn cưa cưa nha! Để cô nhìn thấy sức hấp dẫn của anh Viễn nhà tôi ở cự ly gần!]
"Cắt!"
"Tốt lắm! Nghỉ ngơi một lát, cảnh tiếp theo chuẩn bị!"
Tô Miên hoàn hồn, đăng nhập về lại tài khoản Wechat ban đầu, tiện tay ném điện thoại vào trong túi, một tay một tay cầm túi, một tay kéo cao áo lông giữ ấm được đặt may cao cấp lên, sau đó giẫm lên giày cao gót mũi nhọn, yểu điệu đi vào trong phim trường.
Bên trong phim trường, Tần Minh Viễn đang cởi bỏ móc dây cáp.
Khi nãy đeo dây cáp treo để diễn một cảnh đánh nhau, động tác phiền phức mà phải đẹp mắt, chỉ ngắn ngủi có mười phút đồng hồ, nhưng trong mùa đông lạnh giá này anh mặt bộ đồ cổ trang nhạt màu cũng khó tránh bị thấm một lớp mồ hôi.
Đạo diễn Trương khen ngợi một câu xuất phát từ tận đáy lòng: "Cảnh đánh nhau vừa rồi sinh động như nước chảy mây trôi, là cảnh đánh võ lưu loát nhất mà tôi từng thấy trong những năm gần đây, hội tụ đủ cả năng lực và thẩm mỹ!"
"Đạo diễn Trương quá khen, đây là nền tảng cơ bản của diễn viên do tôi tự học lấy thôi."
Giọng nói của anh thanh mát, trong sự dịu dàng mang vẻ hời hợt xa cách.
Đây là lần đầu tiên Đạo diễn Trương hợp tác với Tần Minh Viễn.
Đối với đứa con cưng của trời này, người trong giới đều có chung một kiểu khen ngợi.
Debut vào năm hai mươi hai tuổi, vừa debut đã là nhà sản xuất lớn của bộ phim điện ảnh Kim Cung, năm diễn viên hàng đầu cùng với một nhóm diễn viên lão làng phải đi đóng vai phụ. Trước đây cũng không phải trong giới không có tiền lệ này, đại gia đỉnh cấp bỏ ra một số tiền lớn để nâng đỡ "cô con gái nuôi" là người mới không có tiếng tăm, sức hấp dẫn của tiền bạc chinh phục được một đám diễn viên có thực lực thật sự, vì thế bọn họ bằng lòng cam chịu đóng vai phụ. Thế nhưng cứ không phải là đập tiền đầu tư là có thể nổi tiếng, mở ra được cánh cửa xây bằng vàng ngọc kia, nếu như có nhan sắc nhưng lại không đi đôi với thực lực, đôi mắt sáng rõ như gương của khán giả sẽ không bao giờ nể mặt.
Cô con gái nuôi nọ trở thành câu chuyện cười cho cả bàn dân thiên hạ, trở thành đề tài bàn tán khi lúc rảnh rỗi.
Tần Minh Viễn hai mươi mai tuổi có học thức lịch sự thanh cao, dưới ống kính, đường nét gương mặt vẫn mềm mại như cũ, ngũ quan anh tuấn tinh tế. Mặc dù không phải xuất thân chính quy và cũng là lần đầu anh đóng phim, nhưng vai diễn trong phim điện ảnh - Lục hoàng tử điện hạ thân phận tôn quý, tuy nho nhã nhưng rất ngạo mạn, văn thao võ lược lại vì anh tạo nên. Thật đúng là thời điểm tiền đồ xán lạn. Diễn xuất của Tần Minh Viễn vô cùng xuất sắc, khi đối mặt với ống kính lại bình tĩnh cực kì, kỹ thuật diễn xuất so với những diễn viên gạo cội dù không bằng, nhưng cũng rất đáng để khen ngợi.
Năm đó Kim Cung trở thành hiện tượng điện ảnh mới, từ đó sự nghiệp của Tần Minh Viễn cũng lên như diều gặp gió, năm sau đó còn dựa vào bộ phim Đồ Mi Nở Hoa mà gặt hái được giải thưởng ảnh đế Kim Mã, hai năm sau anh đóng vai chính của ba bộ phim truyền hình, bộ nào bộ nấy đều trở thành siêu phẩm, từ đó địa vị của Tần Minh Viễn là một sự tồn tại của thực lực và lưu lượng không thể lung lay trong giới giải trí.
Từ khi Tần Minh Viễn debut cho đến nay, tất cả mọi người đều đoán già đoán non ai là kim chủ sau lưng đã cho anh những tài nguyên cao cấp đến như thế.
Ròng rã bốn năm qua đi, vẫn không thu hoạch được gì cả.
Nhưng

vào năm ngoái, tài khoản official của tập đoàn Tinh Long - cán bộ già nổi tiếng từ trước đến nay luôn mang phong thái nghiêm chỉnh khiêm tốn bất ngờ đăng một thông báo lên Weibo.
@Tập đoàn Tinh Long: Giới thiệu với cả nhà, con trai ruột của chủ tịch của chúng tôi @Tần Minh Viễn, và con dâu @Tô Miên.
Nhắc tới tập đoàn Tinh Long, dù cho là trong giới hay ngoài giới thì danh tiếng đều rất vang dội.
Mười mấy năm trước Tinh Long chỉ là một công ty bất động sản, mà ngày hôm nay đã trở thành các thương hiệu nổi tiếng như: quảng trường Tinh Long, thành phố điện ảnh Tinh Long, khách sạn Tinh Long, chung cư Tinh Long, khu nghỉ dưỡng Tinh Long, v.v...
Chủ tịch Tinh Long Tần Cửu Hạo hằng năm vững vàng chiếm vị trí dầu tiên trong bảng thống kê các ông trùm đại gia trong nước với hàng loạt công ty xí nghiệp đồ sộ.
Vì thế, thông báo này vừa được đăng lên, Weibo ngày hôm đó bị tê liệt.
[Đóng phim không được thì phải về nhà kế thừa gia tài tiền tỉ là có thật ư!]
[Cái đám lúc đầu nói anh Viễn của chị em tao đây dựa hơi kim chủ để trèo cao đâu hết rồi, mau ra đây xin lỗi đi! Anh Viễn nhà bọn tao là con trai của nhà giàu nhất nước này đó!]
[Có một vài người vừa sinh ra là đã thu hút sự chú ý của người khác rồi!]
[Á không đúng! Con dâu là sao hả? Tôi không cho phép anh Viễn kết hôn!]
[Tô Miên là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà lại bảo anh Viễn cưới cô ta chứ hả? Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn!]
[Người qua đường nói một câu công bằng đây, Tần Minh Viễn dựa vào tác phẩm để nói chuyện, người ta cũng có van xin fan làm chuyện gì bao giờ đâu, người ta lấy vợ thì sao chứ? Tới lượt mấy người ghen tị chắc? Hơn nữa, người có thể kết hôn với con trai của tập đoàn Tinh Long, chắc chắn không phải là cô gái của nhà tầm thường.]
...
Thời đại của mạng internet, muốn đi bới móc thông tin cá nhân của người khác thì không thể nào dễ dàng hơn.
Theo đó, hotsearch #Tô Miên là ai# ngoi lên, từng bối cảnh thân phận về cuộc đời của Tô Miên hiện lên trước mặt đại chúng -- thiên kim tiểu thư nhà họ Tô xuất thân từ nhà giàu có, sinh viên tốt nghiệp bằng đỏ của học viện Mỹ thuật Paris, chưa tốt nghiệp đã thành lập nhãn hiệu trang sức cao cấp thanh lịch M&S tự mình đứng ra thiết kế, còn vinh quang giành được nhiều giải thưởng lớn mang tầm quốc tế.
Lý lịch sáng chói vẻ vang như thế này vừa được đăng lên, cả đám fan ghen ăn tức ở trên Weibo đồng loạt ngậm miệng.
Tô Miên giúp Tần Minh Viễn khoác áo lông.
Trợ lý Quý Tiểu Ngạn đúng lúc đưa tới một tờ khăn giấy, Tô Miên nhận lấy, hơi khập khiễng đi đến rồi lau đi lớp mồ hôi bóng loáng trên trán của anh. Chuyên viên trang điểm đứng một bên chợt đưa cho cô cọ trang điểm để cô đắp thêm phấn cho anh, Tô Miên lại nhận lấy, cẩn thận quét lên một lớp phấn dày mịn.
Dưới hàng lông mi dày và rậm là một đôi mắt trong veo như nước.
Giờ này khắc này, vừa chú tâm lại còn dịu dàng.
Tô Miên nhẹ giọng nói: "Chồng ơi, cảnh đánh nhau khi nãy chồng diễn thật sự đẹp quá đi mất, em nhìn mà không dời mắt nổi luôn ấy. Nhưng mà nếu quay vào mùa hè thì tốt rồi, trời lạnh thế này mà đóng phim, em nhìn còn lạnh chứ huống chi là chồng..."
Dường như lại nghĩ đến gì đó, cô lại nói: "Em nghe Tiểu Ngạn nói rồi, dạo này anh không có khẩu vị, em có hầm một nồi canh gà củ mài cho anh, để trong phòng trang điểm của anh ấy, củ mài tốt cho lá lách bổ cho lá phổi, trị bệnh chán ăn hiệu quả lắm, em chỉ bỏ chút dầu chút muối thôi, cũng không nóng lắm đâu."
Chất giọng của cô ấm áp, lời ăn tiếng nói dịu dàng như tiếng suối chảy róc rách, vô cùng êm tai.
Đạo diễn Trương đánh giá Tô Miên thêm mấy lần, nghĩ thầm bên ngoài đồn đại vợ của ảnh đế Tần thuỳ mị động lòng người lại đem lòng đi yêu Tần Minh Viễn hung ác, quả nhiên là sự thật, rải cơm chó tới tận đoàn làm phim luôn rồi này.
Thời gian để quay cảnh tiếp theo còn mười phút nữa, đạo diễn Trương không muốn làm phiền đôi vợ chồng này, ông xoay người đi nói chuyện với diễn viên của cảnh sau.
Tần Minh Viễn vẫn đứng ở chỗ đó, hai mắt khép nửa, tùy ý để cô giày vò mặt mình.
Anh nghe vậy, vẻ mặt chưa hề thay đổi, đáp một câu: "Ừ."
Từ phía của Tô Miên, vừa vặn có thể nhìn thấy chút không kiên nhẫn từ trong ánh mắt của anh.
Đúng như dự đoán, cô lại nghe anh nói: "Tối nay có mưa, em về sớm chút đi."
Tô Miên nhận ra được, nhưng lại ra vẻ không phát hiện, vẫn dịu dàng nói với anh: "Vâng, anh nhớ uống canh đấy nhé." Nói xong, cô đoan trang khéo léo vẫy tay chào tạm biệt với nhân viên công tác trong đoàn làm phim, rồi bảo trợ lý của anh tặng cà phê nóng cho nhân viên.
"Tôi cứ tưởng phu nhân nhà giàu như Tô Miên khó ở chung lắm chứ, ai ngờ dịu dàng chết được, tính tình quá có sức hút."
"Không cần quá hợp ý với ảnh đế Tần, duyên trời tác hợp."
"Hôn nhân môn đăng hộ đối, tình yêu toàn dân đều chúc phúc, hôm nay tôi lại làm chanh tinh (1) rồi!"
[1] Chanh tinh: Ý chỉ ghen tị với người khác.
"CP thần tiên gì đây trời!"
...
Sau khi Tần Minh Viễn kết thúc phần diễn hôm nay, anh chuẩn bị trở lại phòng trang điểm để tẩy trang và thay quần áo.
Dọc đường đúng lúc lại nghe thấy hai diễn viên quần chúng đang thì thầm với nhau.
Anh thầm cười chế giễu, chân dài bước đi, vào trong phòng trang điểm.
Quý Tiểu Ngạn thành thục tẩy trang cho anh, từng miếng bông tẩy trang bị ném lên bàn trang điểm. Quý Tiểu Ngạn hỏi: "Ông chủ, anh Phong mới nhắn tin hỏi tối nay anh về chỗ của phu nhân, hay là chung cư Thần Hi ạ?"
Tên đầy đủ của anh Phong là Đàm Minh Phong, là quản lý vàng mà nhà họ Tần đã bỏ ra số tiền lớn để mời về làm quản lý cho Tần Minh Viễn.
Tần Minh Viễn quay phim cả một ngày, đã có chút mệt mỏi rã rời, anh nhắm mắt lại, trả lời: "Thần Hi."
Quý Tiểu Ngạn rất nhanh đã tẩy trang xong cho anh, cậu chuyển dời tầm mắt, nhìn thấy ấm giữ nhiệt trên bàn trang điểm, lại lên tiếng nhắc nhở: "Ông chủ, anh có muốn dùng chút canh phu nhân hầm không?"
Tần Minh Viễn còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên: "Không."
Quý Tiểu Ngạn ở bên Tần Minh Viễn làm trợ lý đã nhiều năm, cậu biết cặp vợ chồng gương mẫu mà cả nước say sưa ca tụng không nồng thắm như bọn họ tưởng tượng.
Cậu đã sớm ký thỏa thuận phải giữ bí mật chuyện này rồi, cũng biết ân oán nhà giàu từ trước tới nay luôn phức tạp khó hiểu, vì thế chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi trả lời một tiếng, lúc rời đi thì cầm theo bình giữ nhiệt màu vàng nhạt về, đúng lúc lộ mặt làm cho phóng viên truyền thông đang canh giữ bên ngoài nhìn thấy.
Quý Tiểu Ngạn mang về nhà, khi cậu vặn mở bình giữ nhiệt, nước canh vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút.
Cậu uống hết một chén, nghĩ thầm quả thật là mỹ vị trần gian, nhưng đáng tiếc ông chủ lại không thương yêu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện