LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 108
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Câu chuyện có liên quan đến chiếc vòng tay bạch ngọc cổ truyền của Thẩm Mộ thật ra cũng không quá phức tạp.
Nhà họ Thẩm có thể làm giàu từ mua bán ngọc thạch, ban đầu cũng là dựa vào một chiếc vòng tay bạch ngọc.
Đó là câu chuyện giữa một gã trai nghèo và tiểu thư giàu có. Lúc trước ông tổ nhà họ Thẩm chính là dựa vào một chiếc vòng tay bạch ngọc không đáng tiền mà thắng đổ thạch, cũng thắng được trái tim của tiểu thư nhà giàu năm đó.
Thẩm Mộ lấy một chiếc vòng trong hộp, so sánh với dương chi bạch ngọc hàng thật giá thật trên cổ tay Khương Vu: "Em nhìn xem, có phải kém hơn nhiều không?"
Hai chiếc đặt bên nhau, ngay cả người thường như Khương Vu cũng nhận ra sự khác biệt. Cô nghi hoặc hỏi: "Vậy năm đó ông cố nhà chị chỉ dựa vào cái này đã lừa được phu nhân về nhà á?"
Thẩm Mộ cười lắc đầu: "Sao có thể. Trong nhà bà cố đều là người chơi ngọc thạo nghề. Theo luật lệ khi đó thì lấy chất ngọc dỏm giả mạo là phải bị chém tay chém chân. Lúc trước mọi người đều xem kịch, biết rõ chiếc vòng tay của ông là hàng rẻ tiền nhưng vẫn im lặng không nói, chỉ chờ ông cố nhà chị thua thuộc là kéo ra ngoài chém tay, xem như giết gà dọa khỉ. Nào ngờ ông lại có nhãn lực tuyệt hảo, thật sự mở được thứ tốt từ một cục đá quèn."
Thẩm Mộ từ từ kể lại chuyện đời tổ tiên, Khương Vu cũng an tĩnh ngồi một bên lắng nghe cẩn thận. Cuối cùng, Thẩm Mộ thừa dịp cô vợ nhà mình không để ý, nắm tay Khương Vu vuốt ve ăn mảnh một phen. Khương Vu liếc Thẩm Mộ một cái, ánh mắt kia rõ ràng bảo tay Thẩm Mộ an phận một chút, nhưng đối phương trực tiếp giả ngu. Khương Vu cũng không còn cách nào. Cô nhìn tráp trang sức, hỏi: "Dựa theo cách nói của chị thì một chiếc là đủ rồi, sao lại có nhiều như vậy?"
- Đổ thạch ngoại trừ ánh mắt thì còn phải trông vào may mắn nữa. Năm đó ông cố nhà họ Thẩm tụi chị ôm một hộp như vậy thật ra cũng là chơi xấu, chủ ý là một chiếc vòng đánh cuộc một lần. Cứ vậy chọn mấy chục cục đá, nếu vẫn không có lấy một cục đổi đời thì ông cũng nên sớm bỏ ý niệm theo nghề này. - Thẩm Mộ cười nói.
Khương Vu giờ xem như biết cái tính xảo quyệt sinh ra đã có của Thẩm Mộ là giống ai.
- Sau đó thì sao? - Cô hỏi tiếp.
- Sau đó nha...
Sau đó, đương nhiên là danh lợi có đủ, ôm được mỹ nhân về, kết thúc có hậu. Chiếc vòng tay bạch ngọc được ông cố nhà họ Thẩm gán nợ cuối cùng vào tay bà cố. Tuy tất cả mọi người đều không xem trọng mối duyên này nhưng bọn họ vẫn cùng nhau vượt qua mưa gió mấy chục năm, cuối cùng để lại một phần sản nghiệp cho con cháu đời sau.
Thẩm Mộ vuốt ve tráp, không khỏi cảm thán: "Lại nói, đó cũng xem như một đoạn lịch sử không mấy gì sáng rọi của tổ tiên nhà chị. Mấy thứ này nghe nói là năm xưa bà cố kiên trì yêu cầu lưu lại, vì muốn cảnh tỉnh đời sau."
Cảnh tỉnh?
Cảnh tỉnh cái gì?
Khương Vu nghiền ngẫm một chút: "Trong này có đạo kinh thương của nhà họ Thẩm bọn chị sao?"
Thẩm Mộ thừa dịp Khương Vu tự hỏi, vội sát lại gần hôn lên mặt đối phương.
- Chị cảm thấy là muốn nói cho đời sau bọn chị biết, theo đuổi vợ thì phải can đảm, cẩn trọng.
Khương Vu mới không tin Thẩm Mộ nói hươu nói vượn. Cô chỉ đột nhiên ý thức được một sự thật nghiêm trọng: "Nói cách khác, em đã mang một chiếc vòng tay giả mà tự cho là vật báu vô giá từ cuối thời Nguyên khoe khoang ở Hoa Sách bấy lâu nay?"
- Nào có khoe khoang, em giữ kín lắm mà. Hơn nữa cũng không tính là giả. Ngọc là ngọc thật, chẳng qua... có chút tì vết.
Đồ xảo quyệt Thẩm Mộ này, sau không cho Khương Vu cơ hội mở miệng nữa.
Một cuối tuần không có kế hoạch gì đặc biệt, hai người cứ lười trên giường cả ngày như vậy.
Biết được chiếc vòng tay bạch ngọc mình làm vỡ cũng không sang quý như tưởng tượng, hơn nữa không phải món đồ duy nhất tổ tiên nhà họ Thẩm truyền lại đến nay, trong lòng Khương Vu nhẹ nhõm không ít. Cô tuy đã dùng hết gia sản mua lại một chiếc vòng dương chi bạch ngọc hàng thật giá thật nhưng điều đó cũng không cách nào hoàn toàn tiêu đi sự áy náy trong lòng. Giờ Thẩm Mộ nói ra hết mọi chuyện, khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Buổi sáng ngủ bù, trưa dậy ăn cơm, Khương Vu lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Mãi đến khi ráng chiều hoàng hôn nhuộm đỏ song cửa sổ, Khương Vu mới đột nhiên bật ngồi dậy.
Vì sao chiếc hộp này lại đột nhiên xuất hiện trong tủ quần áo? Nó vẫn luôn ở đó hay là có người cố ý đặt vào?
Phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách, Thẩm Mộ hẳn là đang tắm rửa. Khương Vu vội vàng xỏ dép lê bước xuống giường, bắt đầu tìm đồ.
Hộp... hộp... Khương Vu lúc này cũng đang tìm hộp, chẳng qua không phải cái đựng một tráp vòng tay bạch ngọc mà là chiếc Thẩm Mộ trịnh trọng tự tay giao cho cô khi trước.
Cuối cùng, Khương Vu tìm được chiếc hộp sơn đen mạ vàng từng đựng chiếc vòng tay đã vỡ trong ngăn kéo đầu giường. Cô ôm hộp, cẩn thận đánh giá thật lâu. Ngọc thạch đắt rẻ, sang hèn, tốt xấu cô đúng là nhìn không ra, nhưng cái hộp này mạ vàng thật hay giả, Khương Vu vẫn có thể phân biệt được.
Nếu thật sự là món đồ không đáng giá, không có ý nghĩa gì đặc biệt thì có cần tách khỏi một đống ngọc khí tương đồng kia, để riêng trong một cái tráp quý trọng như vậy sao?
Vì sao trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một đống vòng ngọc, còn được đặt ở nơi rất dễ phát hiện, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?
Đương nhiên không phải.
Khương Vu ngồi một mình bên mép giường, nhìn cửa phòng tắm mờ ảo như có thể xuyên thấu mà thất thần một lúc.
Thẩm Mộ sẽ không lừa cô. Những gì chị nói hẳn đều là thật. Nhưng tự chị bày một tráp vòng tay kia ra ngay lúc này, kể cô nghe chuyện xưa của ông cố, bà cố, thật ra chính là để xóa sạch sự áy náy không cách nào bỏ qua trong lòng Khương Vu mấy hôm nay.
Chiếc vòng tay bạch ngọc cô làm vỡ kia nhất định là có ý nghĩa gì đó đặc biệt, nhưng rốt cuộc đằng sau nó có chuyện xưa gì, Khương Vu nghĩ chỉ sợ cô rất khó moi ra được