LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 130
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ cùng Khương Vu đứng trên đường núi gần nghĩa trang Tây Sơn gần như cả buổi chiều. Đến khi mặt trời dần ngả về tây, hai người chuẩn bị rời đi thì điện thoại Khương Vu đột nhiên vang lên.
Đó là từ máy lạ, trên màn hình chỉ hiển thị một loạt số.
Là ai đây? Khương Vu thấy kì quái.
Thẩm Mộ đứng bên cạnh, đương nhiên cũng chú ý đến. Cô nắm tay Khương Vu: "Nghe thử xem."
Khương Vu gật đầu, ấn bắt máy.
- Luật sư Khương, chào chị.
Đối phương vừa lên tiếng đã gọi thẳng tên cô, hiển nhiên là có chuẩn bị trước.
Khương Vu lễ phép đáp lại: "Chào cô, không biết..."
Lời nói kéo dài âm cuối, đối phương quả nhiên chủ động bổ sung: "Tôi là Chung Ái."
Chung Ái.
Khương Vu và Thẩm Mộ quá quen thuộc với cái tên này. Không chỉ vì cô từng là một thành viên trong nhóm Paradise giống Phương Huyên mà vì cũng như trợ lý Tiểu Lưu, đây là người phát hiện Phương Huyên tự sát, có mặt ở hiện trường sớm nhất.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ liếc nhau, sau đó bình tĩnh nói: "Chào cô, cô Chung. Không biết cô gọi đến là..."
Chung Ái dường như cũng không có hứng thú quanh co lòng vòng mà trực tiếp đưa ra lời mời: "Tôi có thể gặp luật sư Khương một chút không?"
Khương Vu cũng rất dứt khoát: "Được. Thời gian, địa điểm?"
- Bây giờ luôn đi. Tôi chờ chị ở nghĩa trang Tây Sơn. Chắc chị biết tôi sẽ đứng đâu mà. - Chung Ái nói xong liền ngắt điện thoại.
Khương Vu cất điện thoại. Nghĩa trang Tây Sơn nhìn từ xa trông như một chiếc hồ lô, cũng tựa bảo bình, cây cối xanh um tươi tốt.
Chung Ái không nói nhưng Khương Vu cũng biết đối phương hiển nhiên sẽ chờ mình trước mộ Phương Huyên.
- Em phải đi một chuyến. - Khương Vu nói với Thẩm Mộ.
- Được, chị đưa em.
Nói đoạn, Thẩm Mộ kéo cửa xe ghế lái phụ cho Khương Vu.
Trong điện thoại, Chung Ái đã nói rõ chỉ hẹn Khương Vu, Thẩm Mộ đương nhiên không thể nào kì kèo đi chung. Cô dừng xe ở bãi đỗ rồi cùng Khương Vu chia nhau ra ở ngã rẽ, mỗi người đi một hướng. Khương Vu đi gặp Chung Ái, mà Thẩm Mộ lại đến mộ bà ngoại.
Núi cao nguy nga sừng sững. Nguồn gốc của cái tên nghĩa trang Tây Sơn chính là do nằm ở chân núi. Từng hàng mộ bia cẩm thạch ngay ngắn, san sát kéo dài theo sườn núi thoai thoải đứng lặng trong gió. Mà những mầm cỏ xanh đầu xuân cũng đã dần đâm chồi, điểm thêm cho nơi trang nghiêm này một chút màu xanh.
Hôm nay cũng không phải ngày lễ tảo mộ gì, cho nên cả nghĩa trang Tây Sơn khá trống trải. Vị trí của Chung Ái cũng rất dễ nhận ra. Chỉ đi một lúc, Khương Vu đã thấy hai bóng người đứng cách đó không xa, xem thân hình có vẻ là hai cô gái xinh đẹp. Cả hai đều mặc đồ đen, tay ôm hoa tươi đứng trước mộ Phương Huyên.
Khi Khương Vu đến, Chung Ái đang ngồi xuống đặt hoa lên mộ. Đó là một bó bách hợp, thanh thuần mà sạch sẽ, cũng như chủ nhân ngôi mộ này. Mà Diệp Hề lại im lặng đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia dày nặng.
Nghe được tiếng bước chân từ sau lưng, Chung Ái biết ngay người mình đợi đã đến. Cô đứng dậy, phủi rơi chút tro bụi dính lên góc áo khi vừa ngồi xuống. Còn Diệp Hề lại dán tai Chung Ái nói gì đó, rồi gật đầu với Khương Vu xem như chào tạm biệt.
- Luật sư Khương, tôi từng nghe Phương Huyên nhắc đến chị. - Chung Ái nói.
Khương Vu không xen miệng. Chung Ái vừa nhớ lại vừa tiếp lời: "Ngày đó, nha đầu này hưng phấn chạy đến tìm tôi, cầm chiếc CD đầu tiên mà nhóm phát hành, một hai bảo tôi ký tên. Tôi không rõ em ấy muốn làm gì, bèn hỏi. Em nói em muốn thu thập đủ chữ ký của bảy người, sau đó dùng CD làm quà tặng cho bạn mới. Phương Huyên còn nói mình vốn có một chiếc cũ đủ chữ ký, chỉ tiếc bị em bất cẩn đụng vỡ một góc. Em muốn nhanh chóng ký xong CD mới, vì đã hứa hôm sau để trợ lý mang món quà này đến quán cà phê tặng cho người ta."
Khương Vu ngây ngẩn cả người.
Chung Ái thu hết phản ứng của cô vào mắt, sau đó cười nhạt. Có đau thương, có tiếc hận, càng có hồi ức vô tận: "Tối đó, nha đầu ngốc này tự lái xe chạy hết nhà của sáu người bọn tôi. Mà chiếc CD này, luật sư Khương, chính là tặng cho chị."
Khương Vu ngẩng đầu nhìn ảnh Phương Huyên trên mộ bia. Rõ ràng chỉ có hai màu đen trắng nhưng nụ cười dịu dàng của cô bé vẫn đẹp như vậy.
Cô bé này, ôm một trái tim chân thành đối với mọi người. Em hẳn nên được mọi người yêu thương mà vui vẻ sống trên thế giới này mới đúng.
Hai người đứng rất gần, Chung Ái đương nhiên thấy được ánh nước mịt mờ trong mắt Khương Vu.
- Thật buồn cười đúng không? Cô nhóc chân thật nhất, không có làm sai bất kì điều gì, bây giờ lại phải nằm ở đây. - Khóe miệng Chung Ái chợt lóe một độ cong trào phúng.
- Đúng vậy, quá buồn cười. - Khương Vu cũng cảm thấy châm chọc.
Cảm thán xong, Chung Ái lại vào đề: "Phương Huyên để lại cho tôi một bức thư. Tôi cũng không biết tại sao em ấy lại tin chắc tôi sẽ là người đến đầu tiên như vậy. Nhưng cũng may, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bức thư này cuối cùng vẫn đến được tay tôi. Tôi đến tìm chị cũng là ý nguyện của Phương Huyên."
- Nói vậy, di động của Phương Huyên ở chỗ cô? - Khương Vu hỏi.
Chung Ái lắc đầu: "Không. Tôi kiểm tra di vật của em ấy rồi, cũng không có phát hiện di động. Hôm đó trước khi vào nhà tôi còn gọi cho em ấy, là tắt máy."
- Vậy sao cô lại biết số điện thoại của tôi? - Khương Vu không quá hiểu.
Chung Ái cười cười: "Là cái này."
Nói đoạn, Chung Ái lấy từ túi xách ra một chiếc ví gấm lớn bằng bàn tay. Đây là bảo bối của Phương Huyên, Khương Vu đã từng thấy nó trong phòng bệnh.
Dây cột tóc chỉ một màu đen bình thường, kẹp tóc hình gấu