Vũ Linh Đan lại cảm thấy xấu hổ.
Cô giương đôi mắt trong veo lên nói với Trương Thiên Thành: "Trương Thiên Thành, nếu anh không dám nhìn sự thật này thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cả.
Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây."
Người còn chưa di chuyển, Trương Thiên Thành lại nắm lấy cánh tay cô, yết hầu chuyển động một tý, thấp giọng nói: "Vũ Linh Đan, ở trước mặt tôi, đừng đắc ý như vậy?
"Sao thế, tôi phải cư xử như một người phụ nữ bị bỏ rơi và cho cả thế giới thấy sao? Hay là nói tôi không thể sống nếu Trương Thiên Thành anh rời bỏ tôi?"
Vũ Linh Đan đánh trả một cách hoàn hảo, Trương Thiên Thành nhất thời không nói nên lời.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong veo không hề khuất phục và không hề sợ hãi.
Trương Thiên Thành thất thần trong chốc lát, sau đó cau mày hỏi: "Vũ Linh Đan, kết hôn với tôi khiến cô khó chịu như vậy sao?"
Vũ Linh Đan sửng sốt.
Đồng thời, cô quay đầu lại, che giấu nỗi buồn trong lòng, thản nhiên cười nói: "Tổng giám đốc Thành làm sao vậy? Ngay từ đầu là anh đã yêu cầu ly hôn, bây giờ nói đến chuyện này thì thật quá nực cười đấy.
Tóm lại tôi sẽ không đến mức sống trong cái bóng bị tổng giám đốc Thành vứt bỏ đầu"
Vũ Linh Đan nói chuyện đầy hùng hồn, không cho Trương Thiên Thành một chút thể diện.
Cuối cùng anh mất kiên nhẫn, nghênh ngang bước đi.
Khóe miệng Vũ Linh Đan lóe lên một tia mỉa mai, cô chọn hướng ngược lại và rời đi.
Tối hôm đó ở nhà họ Vũ cũng chẳng bình yên.
Khi Vũ Linh Đan trở về, Vũ Hải Yến đã về từ lâu rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc là chuyện bữa tiệc đã bị Vũ Hải Yến thêm mắm dặm muối kể xong rồi.
Vũ Linh Đan liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Vũ Hải Yến đang rúc trong vòng tay của Nguyễn Kim Thanh.
Vẻ mặt của cô khá bình tĩnh, vừa định lên lầu thì nghe thấy Nguyễn Kim Thanh hét lên: “Vũ Linh Đan, rốt cuộc Hải Yến nhà tôi đắc tội cô ở điểm nào mà cô lại làm nhục nó ở nơi đông người như thế?"
"Chẳng lẽ tôi phải căng mặt ra cho người ta đánh rồi còn phải mỉm cười nữa à?" Vũ Linh Đan cười khẩy một tiếng.
"Cô!".
Nguyễn Kim Thanh tức giận đỏ bừng mặt, Vũ Hải Yến cũng đứng dậy xông tới: "Vũ Linh Đan, hay là cô biết tôi ở đó nên cố tình gài bẫy tôi? Sao Trương Thiên Thành lại bảo vệ cô như vậy? Không phải cô đang rất đắc ý đấy chứ?"
Vũ Linh Đan mím môi và không nói gì.
Mãi cho đến khi Vũ Hải Yến định động tay động chân, cô mới chặn tay cô ta lại, dùng ánh mắt sắc bén đe dọa: "Tôi nói rồi, tôi chỉ làm việc, tôi không liên quan gì đến Trương Thiên Thành.
Nếu không tin, các người có thể hỏi Trương Thiên Thành."
"Làm việc cái gì? Đó là tiệc của Á Đông, cũng chẳng phải của Bạch Đằng, cô có thể làm gì?"
Nguyễn Kim Thanh nhếch mép, không giấu giếm sự mỉa mai trong mắt.
Vũ Phong Toàn nãy giờ ở trên lầu cũng nghe hết mọi chuyện, vừa nãy Vũ Hải Yến khóc lóc cũng không nói Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành thân thiết đến mức nào, bây giờ xem ra Vũ Linh Đan vẫn còn điều gì đó giấu ông ta.
Ngay lập tức, Vũ Phong Toàn cũng hỏi đầy ẩn ý: "Linh Đan, con làm gì trong bữa tiệc đó vậy?"
Chuyện tới nước này, Vũ Linh Đan biết rằng nếu mình không nhắc đến bà Roland, e là sẽ không có ai tin cô, cô nói: "Năm ngoái con có giúp Trương Thiên Thành ký một khoản đầu tư.
Tình cờ là năm nay nhà đầu tư này đã đến, Trương Thiên Thành muốn để con đi một chuyến nữa"
"Bà Roland?"
Dù sao thì Vũ Phong Toàn đã đắm chìm trong thương trường nhiều năm rồi, lập tức phản ứng lại mà