Nguyễn Kim Thanh lơ đễnh nói: "Cơ hội là do con người tạo ra, để cảm ơn lần trước cậu ta đưa con về, ngày mai con mời cậu ta đi ăn trưa.
Đúng rồi, phải đến thẳng công ty đấy."
Bằng cách này, không sợ Trương Thiên Thành sẽ từ chối.
"Như thế này có được không?"
Vũ Hải Yến hơi sợ hãi, nếu đến lúc đó Trương Thiên Thành vẫn không gặp mình, vậy thì mình sẽ xấu hổ lắm.
"Con chưa thử thì sao biết không được? Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, Trương Thiên Thành không nhìn trúng là do cậu ta bị mù đấy."
"Mẹ, mẹ cũng là người tốt nhất trên đời.
Ngày mai con nhất định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp tỏa sáng.
Nếu Trương Thiên Thành không đồng ý, con sẽ tiếp tục đợi ở công ty.
Không phải Trương Thiên Thành rất bảo vệ danh tiếng sao, chắc chắn anh ấy sẽ không hy vọng con bị chụp ảnh khi đợi anh ấy ở Á Đông đâu."
Hai mắt Vũ Hải Yến tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy hy vọng, cô ta lập tức mím môi cùng Nguyễn Kim Thanh đi lên lầu.
Đêm nay tâm trạng của Vũ Linh Đan cũng không phức tạp lắm, đầu tiên là lấy được cổ phần của Trương Thiên Thành, sau đó còn khiến anh mất mặt.
Vũ Linh Đan khá tò mò, không biết sau khi nghe thấy những lời đôi giày rách kia, biểu cảm của Trương Thiên Thành sẽ như thế nào.
Nghĩ đến điều này, Vũ Linh Đan không khỏi cười thầm, xem ra Trương Thiên Thành không đáng sợ như vậy.
Không biết vì sao trước đây mình cứ luôn sợ sệt như thế.
"Trương Thiên Thành, anh là đôi giày rách mà tôi không cần, đúng vậy, đúng vậy!"
Vũ Linh Đan lại đắc ý lần nữa.
Đêm hôm đó, Vũ Linh Đan vội vàng làm hợp đồng suốt cả đêm, định gửi nó vào trưa mai, kẻo Trương Thiên Thành hối hận.
Khi rời đi vào buổi sáng, Vũ Linh Đan và Vũ Hải Yến đi ra ngoài cùng một lúc.
Sau khi nhìn nhau, Vũ Hải Yến khịt mũi lạnh lùng với vẻ mặt khinh thường.
"Không có gì lạ khi bị Trương Thiên Thành bỏ rơi, cả ngày cứ mặc đồ như đưa đám, đàn ông mà liếc mắt nhìn cô mới là lạ!"
Vũ Linh Đan nhìn xuống chiếc váy màu xanh lam đậm của mình, đây là đồng phục của công ty, cũng không có chỗ nào không ổn.
Lại nhìn Vũ Hải Yến, cô ta đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt với tai bèo uốn lượn trên vai, để lộ xương quai xanh mỏng, như là đang đi nghỉ dưỡng vậy.
Vũ Linh Đan không quan tâm đến việc Vũ Hải Yến định làm gì, cô đi lướt qua, Vũ Hải Yến vẫn còn đang lảm nhảm ở phía sau.
Ngay khi Vũ Linh Đan đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy chiếc Porsche màu xanh đậu trước cửa nhà.
Lúc đầu cô nghĩ là tới đón Vũ Hải Yến nên cũng không quan tâm, nhưng khi cô đi ngang qua, Trương Đức Phú đột nhiên bước xuống xe và chào: "Chị Linh Đan, chào buổi sáng"
Trong lòng Vũ Hải Yến vẫn còn đang mừng thầm, có phải Trường thiên Thành biết hôm nay mình qua nên anh cố ý đến đón mình không?
Kết quả là khi nghe Trương Đức Phú gọi Vũ Linh Đan, khuôn mặt cô ta tái mét.
Lúc này, Trương Đức Phú đã đích thân mở cửa cho Vũ Linh Đan, dùng tay trái chặn cửa để tránh bị và đập vào đầu.
Vũ Hải Yến lại mở to miệng ngạc nhiên, chiếc Porsche phiên bản giới hạn này không phải là đồ rẻ tiền, còn Trương Đức Phúc lại mặc một bộ âu phục màu trắng, khuôn mặt đẹp trai, phong thái nhanh nhẹn, khí phách phi thường, không biết là cậu ấm nhà ai.
"Chị gái."
Vũ Hải Yến không cam tâm bị người ta không đếm xỉa tới, cô ta nghiêng đầu sang một bên rồi kêu lên, hai tay ôm ngực và túi, mỉm cười ngọt ngào, bộ dạng trông rất hiểu chuyện khéo léo.
Trương Đức Phú quay đầu nhìn Vũ Hải Yến, Vũ Hải Yến cười vừa phải, vui vẻ