10 phút sau, một tô mì nóng hổi, bay hương thơm khắp căn bếp nhỏ.
Phương Minh Trung với thêm một chiếc bát, gắp sang một nửa mì đẩy đến trước mặt người đối diện.
" Em ăn cùng đi."
Kiều An nhíu mày một cái nhìn Phương Minh Trung đầy nghi ngờ, liệu rằng đây có phải Phương Minh Trung mà cô quen biết.
Kiều An: " Tôi ăn rồi."
Phương Minh Trung: " Tôi biết."
" Tôi đã ăn cơm một mình hơn 3 năm nay rồi.
Em ăn cùng tôi đi."
Ý anh chính là nói từ sau khi li hôn, cuộc sống của anh chỉ có một mình, cô đơn trống vắng.
Nhìn người đàn ông được coi là có tiền, có quyền, có địa vị nhưng cuối cùng vẫn phải thốt lên hai chữ " cô đơn" thật làm người nghe ái ngại.
Nhận ra thần khí trên mặt Phương Minh Trung khác lạ, Kiều An lại nhớ tới lời dặn dò của vị bác sĩ dưới quê nhà.
Giờ này anh chưa ăn bảo sao không hại cái bao tử.
Gắp lại mì cho Phương Minh Trung, Kiều An nhẹ giọng giải thích.
" Thật sự tôi không ăn nổi nữa rồi, tôi ngồi cùng anh."
Phương Minh Trung không nói gì nữa, lặng lẽ gắp từng sợi mì.
Cùng là một người nấu, cùng hương vị quen thuộc nhưng ngày hôm nay vị giác của anh dường như đang bị đóng băng theo cái lạnh ngoài trời.
5 phút trôi qua, bát mì vẫn chẳng vơi đi là mấy.
Nhìn Phương Minh Trung uể oải trên bàn ăn, Kiều An không kìm được đành lên tiếng hỏi.
" Công ty có chuyện gì sao? "
Với hiểu biết của Kiều An thì ông bà Phương vẫn khoẻ mạnh, không thể là do ông bà làm ảnh hưởng tới tâm trạng anh lúc này.
chuyện tình cảm thì con gái nhà người ta còn đang xếp hàng chờ anh phê duyệt, một người có đủ dung mạo cùng khí chất như anh lấy đâu ra muộn phiền.
Xem ra chỉ còn là công việc làm ăn mà thôi.
Phương Minh Trung không trả lời chỉ khẽ lắc đầu rồi lại tiếp tục ăn mì của mình.
Vài phút sau anh mới cất giọng khàn khàn.
" Ăn tối cùng tên họ Cao đó à."
Kiều An hơi bất ngờ, nhưng vẫn cho Phương Minh Trung một cái gật đầu xác nhận.
Anh đã hỏi là anh đã biết, hơn nữa chuyện này cũng chẳng có gì để cô phải che giấu.
Ăn tối cùng Cao Anh hay cùng ai khác đi nữa thì cũng có gì là sai trái.
Sau cái gật đầu kia, Không khí lúc này còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời đêm đông bên ngoài.
Bát mì trước mặt Phương Minh Trung cũng trở lên lạnh ngắt.
Dù có cố gắng nhưng Phương Minh Trung cảm giác như có thứ gì đó đang chặn ngang cổ họng khiến anh không thể tiếp tục ăn hết chỗ mì còn lại.
Có lẽ từng con sóng ngoài khơi xa cũng không ồ ạt, hung hăng như sóng lòng trong anh lúc này.
Bức ảnh kia được gửi đến từ Hoàng Bách, anh có thể chắc chắn đó là sự thật nhưng không hiểu sao khi sự thật ấy được chính cô xác nhận trong lòng anh lại thấy chua xót