Cái gì mà nhà hàng với khách sạn cùng người phụ nữ khác.
Chẳng phải cô đang nói đến chuyện giữa anh và Lâm Tuệ Mẫn hay sao.
Khi đó là anh, chính bản thân anh đã cố tình làm ngơ, mặc cho Lâm Tuệ Mẫn làm loạn thổi phồng sự thật với đám phóng viên chỉ vì anh chán ghét cuộc hôn nhân kia, muốn cho cô nếm trái đắng sống trong nhung lụa mà không thể yên thân.
Là anh muốn cô biết, dù cô có thể lợi dụng quan hệ với ông bà trở thành cô chủ nhà họ Phương thì cũng chỉ có được một người chồng hờ trên danh nghĩa mà thôi.
Khi đó mặc sức anh nháo loạn, cô không trách than nửa lời, không ngờ tới hôm nay cô lại mang chuyện này ra oán hận anh.
Còn mang hai chữ " li hôn" vả thẳng vào mặt anh như vậy.
Đây chính là cô đang nói "anh lấy tư cách gì mà đòi quản chuyện của cô."
Phương Minh Trung đang chìm trong dằn vặt từ quá khứ thì cánh cửa mở tung cùng lời nói lạnh như băng.
" Anh về đi."
Hối hận lúc này của Kiều An chính là ngày hôm qua đã để anh vào nhà một cách dễ dàng, đúng là con người ta thường được đà lấn tới thế nên mới có sự xuất hiện của Phương Minh Trung trong nhà mình lần thứ hai.
Không tiến, không lui, Phương Minh Trung hít một cơn gió từ cửa vào, sự lạnh giá mà cơn gió kia mang lại làm anh có phần tỉnh táo hơn.
" Tôi xin lỗi, lúc trước để em phải suy nghĩ là lỗi của tôi, nhưng mọi chuyện chỉ là sự thổi phồng của truyền thông."
" Ngày hôm nay tôi chính thức xác nhận lại với em.
Từ trước đến nay, ngoại trừ người vợ là em tôi chưa từng có quan hệ với bất kì người phụ nữ nào khác bao gồm cả Lâm Tuệ Mẫn."
Phương Minh Trung nghĩ rằng nếu đã làm cô hiểu lầm thì chính anh cần phải giải thích rõ ràng với cô.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa anh và Lâm Tuệ Mẫn cần phải nói rõ ràng.
Có gan làm thì có gan nhận, ngay lúc này chính là cơ hội tốt nhất cho anh.
Hít thêm một hơi Phương Minh Trung mới lại nói tiếp.
" Khi đó là tôi muốn giày vò em nên mới cố tình làm ra như vậy."
" Không phải thành thật sẽ được tha thứ hay sao."
" Em đừng giận chuyện này nữa được không, xin lỗi em."
Đối diện với cái nhìn đầy chờ đợi của Phương Minh Trung chỉ là sự ngây ngốc trên khuôn mặt trắng bệch của Kiều An.
Cô vẫn chưa kịp tiêu hoá lượng thông tin khổng lồ kia thế nên vẫn chưa có phản ứng lại.
Trước sự bất động của Kiều An, Phương Minh Trung lại cất lên một giọng nói chua xót.
" Có lẽ là bão ứng nên giờ tôi đang phải nếm trải cảm giác thấy em ở bên người khác."
Đến lúc này Kiều An không còn đứng vững trên đôi chân của mình, cô từ từ trượt lưng dọc theo cánh cửa rồi ngồi xụp xuống, hai