Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chuyện ngày Tết


trước sau

Nhà lớn Quý gia.

Giống như bao năm qua, đám người trẻ Quý gia dù nhiều bận rộn, đêm giao thừa hàng năm đều phải về nhà lớn cùng bà nội ăn cơm tất niên.

Quy củ Quý gia nghiêm khắc, bà nội Quý cũng không phải là người dễ đối phó, mấy năm gần đây tính tình nhìn có vẻ tốt, nhưng uy nghiêm vẫn còn, bọn tiểu bối đều không thích lai vãng, bởi vậy hàng năm chỉ có ngày này có thể đến đông đủ.

Quý lão phu nhân ngồi ở trên ghế, mấy người Khang Di ngồi vây quanh một bên, cùng lão nhân gia nói chuyện.

Lão phu nhân nhấp một miếng trà sâm, nói: "Một năm này, gặp không đến hai lần, mùa hè năm nay đại thọ của tôi và lễ trưởng thành của Quý Yến cùng nhau tổ chức, cũng không mời được đến các người."

Người bà nói là một nhà anh họ của Quý An Quốc, mấy năm trước ra khỏi nhà lớn, cả gia đình không lấy đó làm điều tốt, bỏ nhà di dân ra nước ngoài, nếu như không phải là vì hoa hồng hàng năm của công ty không chừng giao thừa cũng sẽ không trở về.

Quý lão phu nhân gọi đến Mạnh Thanh, là người rất biết giải thích, nghe vậy cười làm lành nói: "Dì nói gì vậy, mùa hè năm nay Quý Phỉ nhà chúng ta đính hôn, vừa vặn cũng mấy ngày này thời gian đều đã định trên đảo nhỏ ở Úc, đã đặt trước mấy tháng, thực sự không đổi được. Mong dì thông cảm."

Quý Phỉ lớn Quý Yến hơn năm, sáu tuổi, sự yêu thích đám trẻ Quý gia của bà nhất định sẽ không thua kém nhau, nhắc đến anh ta, lão phu nhân quả nhiên không truy cứu nữa.

Bà gật đầu nói: "Quý Phỉ gửi ảnh chụp cho tôi, là một cô gái tự nhiên hào phóng, tôi thấy không tệ, hôm nào mang về gặp một lần."

Quý Phỉ đứng ở một bên đồng ý.

Quý An Sinh: "Nói đến điều này, nha đầu tiểu Hinh kia cùng Diệp Lam dọn ra ngoài, giao thừa các năm qua luôn đến chào hỏi, năm nay không đến thật có chút không quen."

Ông ta nói đến chuyện này, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, lão thái thái cũng miễn cưỡng cười.

Quý An Sinh còn nói: " Hai vợ chồng lão Đàm cũng thật là, chỉ một chút chuyện nhỏ, đã loạn đến mức độ ly hôn, thành trò cười trong giới. Diệp Lam cũng thật sự quá xúc động, ly hôn ở độ tuổi này còn dốc sức lập sự nghiệp, đúng là làm liều. Chi bằng cứ ở vậy hưởng hưởng phúc."

Mạnh Thanh âm thầm véo ông ta một cái, cười nói: "Nói anh ít uống rượu một chút, không phải sao, lại nói hươu nói vượn rồi."

Quý An Sinh nhíu mày lại, nói: "Anh đâu nói hươu nói vượn, một đứa con hoang, xử trí thế nào không tốt mà huyên náo mọi người đều biết. Mất mặt cả hai gia tộc, con chim sẻ này bay lên đầu cành thành thiên kim tiểu thư, người thua thiệt vẫn là tiểu Hinh, gia sản lớn như vậy mà chắp tay lên tặng người, thua thiệt không ít."

Khang Di nói: "Anh họ, đây là việc nhà người ta, lời này của anh cũng không nên nói lớn để người ta nghe được."

"Tôi thực lòng mà nói, nếu không tại sao nói phụ nữ các người luôn thích xử trí theo cảm tính."

Mạnh Thanh đẩy ông ta một cái, nói: "Nhìn anh toàn thân mùi rượu, nhanh đi giải rượu đi, còn nói thêm gì nữa, muốn làm trò cười sao."

Quý An Sinh vẫn ngồi đó không chịu nhúc nhích.

Quý Phỉ cười nói: "Cha, lời này của cha nói không đúng rồi."

"Không đúng chỗ nào."

Quý Phỉ nói: "Chim sẻ, bay lên đầu cành vẫn là chim sẻ, mà tiểu Hinh rời khỏi Đàm gia, vẫn là cháu gái bảo bối tâm can của bà nội ai dám nói cô ấy không tốt chứ."

Quý An Sinh sững sờ, rốt cục tỉnh táo lại.

Bà nội liếc mắt nhìn ông ta, lãnh đạm nói: "Làm khó mọi người theo lão bà tôi chờ đến giao thừa, thời gian cũng không sớm, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Nói xong, vịn tay Khang Di cùng nhau lên lầu.

Những người khác thấy lão thái thái đi xa, nhanh chóng nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Quý An Sinh thầm nói: "Lão thái thái là có ý gì, tâm can trong lòng của bà quý giá như vậy, nói một câu cũng không được? Cũng không phải thân thiết mà làm bảo bối, về sau là người nhà của ai còn chưa biết đâu..."

Mạnh Thanh nguýt ông ta một cái, Quý An Sinh cũng biết đây không phải nước ngoài, không thể tùy tiện càu nhàu, tốt xấu gì cũng đem lời nói nhịn xuống.

Ngược lại Quý Phỉ nghe thấy lại cười không ngừng.

Anh nói: "Còn có thể là của nhà ai, đương nhiên là Quý gia chúng ta."

Nói rồi nhìn thoáng qua ban công.

Quý Yến dựa vào lan can, đang gọi điện thoại cùng người ta, vẻ mặt biểu lộ kiên định, lẫn trong đó là một ý cười cực ôn nhu.

***

Cúp máy, Quý Yến nhìn màn hình điện thoại di động.

Hình nền là hình anh chụp ảnh chung với Đàm Hinh, nét tươi cười trên mặt cô gái, ấm áp mà loá mắt, trực tiếp chạm đến nơi đáy lòng mềm mại nhất.

Nếu như không phải quy củ của nhà, đêm nay anh căn bản sẽ không ở nơi này.

Anh tự lẩm bẩm: "Nhìn thấy không, có thể cho cô ấy hạnh phúc, chỉ có tôi."

Nơi thật sâu ý thức, truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Anh có xứng là người cô ấy thích không. Có thể cô ấy không biết cậu đặt mình ở vị trí người bị hại, người đáng thương cũng sẽ có chỗ đáng hận, sức mạnh tinh thần của anh so ra cũng không yếu hơn tôi. Lúc trước tuỳ tiện bị người thiết kế, nguyên nhân là gì cậu cũng rất rõ ràng."

Mắt Quý Yến trầm xuống, yếu ớt nói: "Anh có thể ngậm miệng được rồi, từ đâu tới đây thì lăn về chỗ đó đi."

Âm thanh trong ý thức kia dần dần tiêu tán, hóa thành hư vô.

Mặt Quý Yến vẫn

lãnh đạm như cũ, chỉ là anh gục đầu xuống, đáy mắt có một mảnh tĩnh mịch.

Lúc trước...

Anh đưa tay ra, đầu ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua màn hình, nhẹ nhàng chạm một cái gương mặt của cô gái, chậm rãi cong môi lên.

Cho dù là nguyên nhân gì, đều không quan trọng, bởi vì hiện tại, anh đã biết —— cô yêu anh.

Như vậy, anh sẽ không có gì sợ hãi nữa.

***

Ngày mồng ba tết, băng tuyết tan dần, thời tiết ngược lại càng thêm giá lạnh, năm nay là một năm rét đậm nhất trong mấy chục năm lạnh.

Chuông cửa vang lên, hai mắt Đàm Hinh tỏa sáng, vội vã đi mở cửa.

Vừa mới hé mở một chút, gió lạnh ào ào thổi đến, Đàm Hinh xuýt xoa, run rẩy một chút, rồi mở toang cửa.

Dáng người thẳng tắp thon dài thiếu niên trước cửa, anh mặc một bộ áo khoác màu đen, trên cổ đeo khăn quàng mà Đàm Hinh đưa lúc tiễn anh, hai tay để trong túi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Nhìn thấy Đàm Hinh, vẻ lo lắng trong mắt anh một nháy mắt tựa như tản ra.

Anh vươn tay, đem người kéo vào trong ngực, khoác cằm lên vai cô gái, nhỏ giọng nũng nịu.

"Hinh Hinh, anh đi đến thủ đô với em có được không, anh không nỡ bỏ em."

Đàm Hinh cười nói: "Đừng làm loạn, nhanh vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh."

Quý Yến đem tay của cô bỏ vào trong túi mình, ngoan ngoãn đồng ý.

Vào cửa, Đàm Hinh mới nhớ tới, hỏi: "Dư Hạo đâu, không phải đã nói đi cùng sao, em đã nói với mẹ rồi."

Quý Yến nói: "Không muốn mang theo cậu ta."

Đàm Hinh bật cười, đưa tay búng một cái lên trán của anh.

"Hẹp hòi."

Cô cười một tiếng, Quý Yến bắt đầu cười theo ngây ngô, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Giao thừa hôm ấy, lời của em..."

Đàm Hinh mặt cứng đờ.

"Anh, anh uống trà không, trà mới năm nay, dùng lá trà từ mùa tuyết sớm nhất, hôm qua cậu em đưa tới."

Nói rồi, vội vã đi phòng bếp châm trà.

Quý Yến biết cô thẹn thùng, cong môi cười một tiếng, ở sau lưng cô, hỏi: "Cái người đáng ghét đâu, sao không thấy "

Đàm Hinh nói: "Anh nói chuyện hay quá ha."

Quý Yến cười một tiếng, nói: "Người anh nói là Đào Tĩnh."

"Tĩnh tử cùng Đào thúc thúc về trước, em với mẹ ngày kia khởi hành."

Đàm Hinh pha một bình trà mới, bày trên bàn trà, đem từng ly trà dọn ra, pha hai chén trà, đưa một chén cho anh.

Quý Yến một hớp uống cạn, nói: "Em biết nơi ở Đào gia sao không, lão gia tử kia tính tình còn táo bạo hơn anh, một mình em đi anh không yên lòng."

Đàm Hinh nhịn không được cười nói: "Thì ra anh biết mình có tính khí nóng nảy a."

Quý Yến nghẹn lại, một hồi lâu mới nói: "Hinh Hinh, anh không có đùa với em, em nghiêm túc một chút đi."

Đàm Hinh vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi đoan chính, khéo léo gật đầu, nói: "Dạ được, Quý thiếu."

Quý Yến vừa muốn mở miệng, đã bị Đàm Hinh chặn ngang, hỏi: "Đúng rồi, nghe nói anh Quý Phỉ trở về, hình như còn đính hôn, thật hiếu kỳ là cô gái như thế nào."

"Ai thèm quản anh ta."

Quý Yến tức giận ực một hớp nước trà.

Đàm Hinh âm thầm cười, người con trai đối diện một mặt nổi nóng, tựa như một con chó đang xù lông khiến cô nhịn không được muốn sờ sờ đầu.

Cô vừa nghĩ đến, liền vươn tay ra sờ lên.

Quý Yến được cô vuốt lông dễ chịu mấy lần, tính tình gì đó cũng bay mất.

Anh ôm chầm Đàm Hinh nhào vào ghế sa lon, giống một con chó cỡ lớn, cố ý nhẹ cọ trên mặt cô, Đàm Hinh không tránh kịp, hai người làm loạn thành một thể.

Mặt Đàm Hinh đỏ rần, Quý Yến ôm eo của cô, đầu chống trên vai của cô, cô có thể rõ ràng nghe thấy, hơi thở anh có chút nặng nề rất quen thuộc, khí tức nhẹ nhàng khoan khoái khác biệt, như mơ hồ trong đó mang theo một mùi nguy hiểm.

Làm một người phụ nữ đã kết hôn, đồng thời ly dị, liên quan tới phương diện này thật ra cô hiểu rất ít, chỉ có trải qua hai lần, đến bây giờ cô cũng không nắm chắc xác định, đến tột cùng là mình cùng với ai.

Đương nhiên, cô không dám hỏi Quý Yến.

Nếu như người lúc đó là anh, cũng sẽ chẳng có gì, nếu như không phải anh, là "Anh ta", sợ Quý Yến sẽ phải tức điên lên.

Lại nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng kêu, là thanh âm Diệp Lam: "Tiểu Hinh, là Quý Yến cùng Dư Hạo tới rồi sao, sao cửa trước chỉ có một đôi giày."

Đàm Hinh đẩy anh, nhỏ giọng nói: "Mẹ em về."

Quý Yến trầm thấp ừ một tiếng, không nhúc nhích, trầm trầm nói: "Hiện tại, bắt đầu không tiện lắm."

"Sao."

"..."

"Không có gì, " anh nhanh chóng đứng dậy, "Anh đi toilet một chuyến."

Tác giả có lời muốn nói:

Bảo vệ xong luận án tốt nghiệp, sắp hoàn truyện rồi! (Cực kỳ xin lỗi, cũng cảm ơn ngàn lần)

(Ji: Lần nào anh cũng bị phá hết nhỉ, không có Đào Tĩnh cũng còn Diệp Lam, chắc anh áp lực lắm:D))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện