Diệp Lam vào cửa, dì giúp việc ở sau lưng cô trong tay mang theo nguyên liệu nấu ăn vừa mua về, trong miệng lẩm bẩm: "Gần đây đồ ăn lên giá nhanh quá."
Diệp Lam cười nói: "Hết cách, đang tết mà."
Vào phòng khách, chỉ còn một mình Đàm Hinh ngồi trên ghế sa lon.
Thâm tâm cô chột dạ, cười khan một tiếng, nói: "Mẹ, dì Triệu trở về rồi sao, hôm nay Dư Hạo không đến, Quý Yến đi rửa tay rồi."
Diệp Lam gật đầu, nói: "Được, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, làm cho các con một bữa tiệc lớn, các con lên lầu chơi đi."
Nói rồi, còn hơi chớp mắt hoạt bát về phía Đàm Hinh, làm một bộ dáng "Mẹ hiểu mà".
"..."
Khóe miệng Đàm Hinh giật một cái, bất đắc dĩ nói: "Mẹ..."
"Cái này có gì đâu, cũng không phải người ngoài, lúc các con ở nhà trẻ còn ngủ trên một cái giường, mẹ với dì Khang xem các con, hai người như hạt đậu ngủ ở cùng nhau, tay nhỏ của Quý Yến nắm lấy bím tóc của con, thật đáng yêu."
Diệp Lam che miệng cười không ngừng, đi vào phòng bếp.
Đàm Hinh nghĩ, đây chính là cái gọi là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt?
Qua một hồi lâu, Quý Yến từ toilet ra, hai người lên lầu.
Đàm Hinh hỏi: "Năm nay anh về nhà lớn có thấy dì Lâm không, gần đây thân thể bà ấy thế nào."
Quý Yến nghĩ nghĩ, nói: "Nhìn thấy tinh thần không tệ, hỏi em ngày nào thì về. Bà ấy dọn xong gian phòng cả rồi, nha đầu Nhã Nhã kia cũng hỏi."
Đàm Hinh than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Qua một thời gian nữa, chờ cha rời khỏi đó sẽ đi."
Quý Yến vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, nói: "Anh thấy ông ấy tạm thời sẽ không rời đi, đang chờ em tự chui đầu vào lưới."
Đàm Hinh đương nhiên biết điều này, chính là vì biết mới càng thêm đau đầu.
Cô quay người ngồi trên ghế sa lon, ôm một cái gối ôm mèo kitty hồng phấn vuốt nhẹ mặt mèo, nói: "Thật không muốn nhìn thấy ông ta, nhưng lại muốn trở về thăm Nhã Nhã với dì Lâm."
Quý Yến nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Được."
"Hả?"
Quý Yến ngồi xổm một bên chân cô, ngước mắt nhìn lên cô, nói: "Anh nói rồi, anh sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng."
Đàm Hinh ngạc nhiên nói: "Anh là Mèo máy sao?"
Quý Yến nói: "Không phải Mèo máy, là superman, chỉ cần là nguyện vọng của Hinh Hinh, tất cả anh đều thay em thực hiện."
Đàm Hinh bật cười, lòng bàn tay dán trên trán anh, nói: "Lại phát bệnh, cũng không biết có bệnh nặng hay không để biết trị."
Quý Yến nheo mắt lại, "Giễu cợt anh?"
Anh bỗng dưng đứng lên, dễ dàng ôm ngang cô gái lên, ném lên giường, áp người lên, bày ra một tư thế ác bá.
Đàm Hinh biết anh chỉ phô trương thanh thế, mặt như cũ ngước lên hướng anh cười.
Bởi vì ở trong nhà, cô không có trang điểm, chỉ thoa chút son môi, sắc môi nhàn nhạt màu hồng hoa anh đào, màu da trắng nõn giống như chứa một tầng ánh trăng, tóc đen choàng tại trên vai, nhìn qua phá lệ tự nhiên thanh thuần.
Loại thanh thuần này, đặc biệt dễ dàng khiến người nổi lên tà niệm.
Quý Yến không phải là thiếu niên mười tám tuổi chân chính, nhớ lại ký ức kiếp trước, anh vốn nên càng thành thạo điêu luyện, nhưng giờ khắc này, anh tựa như cái cậu nhóc nhỏ, bị một nụ cười mê hoặc đầu óc.
Anh khát vọng có được cô.
Nhưng hiển nhiên, đây không phải một thời cơ tốt.
Anh hồi phục hô hấp, đang muốn đứng dậy, chợt nghe một thanh âm vang lên, là từ dưới gối truyền đến, cô gái dưới thân chớp mắt bỗng dưng cứng ngắc lại.
Quý Yến hỏi: "Là tin nhắn sao?"
Đàm Hinh nói: "Ừm, chắc lại là tin nhắn chúc phúc, mấy ngày nay nhận được thật nhiều."
Quý Yến nhìn chằm chằm vào mặt của cô một lát, cánh tay dài duỗi ra, cầm lấy điện thoại dưới gối đầu, nhìn thoáng qua, hiện trên màn ảnh hơn một trăm missed call cùng tin nhắn.
Loại trình độ này hẳn nên xưng tụng là quấy rối.
Ngoại trừ cái người điên Phương Lập Tân kia, anh nghĩ không ra người khác.
Đàm Hinh nắm chặt vạt áo của anh, nói: "Em có thể tự mình xử lý."
Quý Yến nói: "Loại chuyện này đã xảy ra bao lâu."
Đàm Hinh mấp máy môi, nói: " Đêm Giao thừa hôm đó, Phương Lập Tân tới tìm em, em đi gặp anh một chút."
Thấy sắc mặt Quý Yến càng âm trầm, cô vội vàng giải thích: "Anh ta đứng ngay tại cửa nhà, nếu như bị mẹ em cùng chú Đào biết, sự tình sẽ càng ngày càng phức tạp, cho nên mới đi gặp anh ta. Anh ta chỉ nói một chút lời điên cuồng, em không để ý đã trở về rồi."
Quý Yến nói: "Lời nói điên cuồng gì."
Đàm Hinh nhìn anh, tiếng nói có một tia run rẩy không dễ nhận ra, "Anh ta nói... Anh là người bị quy tắc đào thải, không có tương lai, còn