Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Bắt cóc trên hòn đảo xinh đẹp


trước sau

Đàm Hinh bị mang lên một hòn đảo nhỏ.

Cô không xác định được mình còn ở trong nước hay không, nơi này là nơi còn chưa hoàn toàn khai thác đến, hình như là vùng nguyên sơ, địa điểm cực kì khó tìm.

Trong tòa biệt thự gần biển, bên trong là bể bơi với làn nước xanh thẳm xinh đẹp, nếu như dùng để thư giãn nghỉ phép, đây cũng là nơi không tệ.

Đáng tiếc, cô lại bị giam lỏng ở đây.

Đàm Hinh định tìm cách liên lạc ra ngoài, nhưng thậm chí nơi này tìm không thấy một cái điện thoại bàn, tất cả người trông coi khu này cũng đều là khó chơi, không cách nào lọt lưới.

Ngày thứ hai, Phương Lập Tân tới.

Anh mặc một bộ áo jacket màu đen, tóc tai lộn xộn khiến cô cảm giác, vô cùng khác mỗi lần gặp lúc trước.

Trong ấn tượng của Đàm Hinh, người đàn ông này luôn nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, luôn luôn tính toán trước rồi mới hành động. Mà đối với sự xúc động mà xử trí theo cảm tính của Quý Yến hoàn toàn là hai loại người.

Nhưng bây giờ, Phương Lập Tân trước mắt, toàn thân lộ ra một loại điên cuồng cùng kiên quyết được ăn cả ngã về không, tựa như kẻ liều mạng trong phim ảnh.

Loại khí tức này khiến Đàm Hinh sinh ra sự kiêng kỵ.

Trên mặt Phương Lập Tân không biểu lộ gì, cởi áo khoác, tiện tay ném cho một bảo vệ gần đó, ngồi xuống đối diện cô.

Anh nhìn cô, cũng không làm gì cả, cứ như vậy nhìn thật lâu.

Ánh mắt của anh rất chuyên chú, thậm chí có thấy tràn ngập sự tham lam, tựa như một người chờ đợi bảo vật thật lâu, rốt cục có một ngày, anh mở ra rương báu lại không biết ra tay từ chỗ nào.

Chờ đợi đã quá lâu, ngược lại không sốt ruột.

Đàm Hinh nâng mắt lên, nói: "Đây không phải là giam cầm hay sao."

Phương Lập Tân cả cười.

Không phải là chế giễu, mà mang một ý cười khác. Chỉ vì thật tâm vui vẻ mà cười, anh nói: "Trong mắt của em, rốt cục cũng chỉ có tôi rồi."

Đàm Hinh nhíu mày lại.

Phương Lập Tân cong môi, hững hờ nói: "Chúng ta không ở trong nước, sẽ không có gì liên quan đến đâu."

Đàm Hinh bỗng dưng mím môi, quả nhiên...

Phương Lập Tân đứng lên, đi đến một bên, kéo màn cửa sổ màu trắng gạo ra, ánh nắng ngoài phòng chiếu vào, anh nheo lại mắt, nói: "Ánh nắng rất tốt, muốn cùng đi ra ngoài một chút không."

Đàm Hinh không để ý đến anh, trầm mặc không nói.

"Em không thích à, lúc trước tôi nhìn trúng nơi này, nước biển xinh đẹp, bãi cát, khí hậu hài hòa mà thanh tĩnh, ai cũng không thể làm phiền đến chúng ta, chẳng lẽ không tốt sao."

Đàm Hinh nhìn anh một cái, đứng dậy đi lên lầu.

Phương Lập Tân thấy được động tác của cô, ánh mắt đột biến, một bước tiến lên ngăn cô lại, trong mắt hiện lên điều gì đó khiến Đàm Hinh vô ý thức lùi về sau một bước.

Một bước này triệt để chọc giận Phương Lập Tân.

Anh một tay nắm chặt cổ tay của Đàm Hinh, sức lực lớn đến kinh người, anh hỏi: "Em lại muốn trốn đi đâu."

Đàm Hinh nhíu mày, giãy giãy, lại bị anh ta nắm càng chặt, cả giận nói: "Buông tay."

Phương Lập Tân nói: "Buông tay? Vì sao? Tại sao tôi phải buông tay, vì sao hết lần này tới lần khác đối xử với tôi ác liệt như vậy? Tôi đã từng thương tổn em sao, vì sao tôi yêu em như vậy, nhưng em lại chán ghét tôi?"

"... Tôi không muốn nói chuyện cùng tên điên, buông ra."

Phương Lập Tân giật mình, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đàm Hinh, hồi lâu mới gật gật đầu, nói: "Đúng, tôi điên rồi, cũng là bởi vì em."

"Đàm Hinh, em không nên để cho tôi thích em, sau đó mặc kệ tôi."

Đàm Hinh hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Phương Lập Tân, anh sai rồi, anh chỉ thích chính mình mà thôi. Nếu như anh thật sự thích tôi, tại sao hết lần này đến lần khác bức hiếp tôi, tôi không có làm chuyện khiến anh hiểu lầm. Bởi vì trong lòng anh, suy nghĩ của tôi không trong phạm vi suy nghĩ của anh, anh chỉ cần mình vui vẻ là được rồi, không phải sao."

"Không phải, đương nhiên tôi hi vọng em hạnh phúc, em không biết tôi có bao nhiêu thích dáng vẻ cười lên của em, " anh không để ý kháng cự của Đàm Hinh, cường ngạnh ôm cô vào ngực.

"Thế nhưng tôi không thể đem em tặng cho người khác, hạnh phúc của em chỉ có thể là tôi cho."

Đàm Hinh nổi nóng nói: "Không phải anh."

Phương Lập Tân cười nhẹ một tiếng, từng chữ nói ra, chậm rãi hỏi: "Như vậy ai có thể cho? Quý Yến sao?"

Hai chữ "Quý Yến" này bị anh gằn từng chữ nói ra, lộ ra ý niệm ngoan cường thách thức.

Đàm Hinh cắn răng, không trả lời, cô rất rõ ràng, dù cho mình nói gì, đều sẽ chọc giận cái tên điên này.

Mà bây giờ, không ai có thể bảo vệ cho cô.

Phương Lập Tân như dã thú bị nhốt, tăng lực khuỷu tay lớn một chút, trầm giọng nói: "Em là của tôi, em là của tôi, Quý Yến tính là gì, những người ái mộ em kia đây tính là gì, Đàm Hinh, tôi đều yêu em hơn so bất cứ kẻ nào khác..."

Đàm Hinh nói: "Tôi không phải của anh, cũng không phải vật của bất cứ người nào, Phương Lập Tân, con người khi còn sống không phải chỉ có tình yêu, tại sao lại phải đem chính mình bức đến mức này. Anh còn có rất nhiều cơ hội khác, không nhất thiết bởi vì tôi mà hi sinh cả một đời."

Phương Lập Tân lại tựa như không nghe thấy, chỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Em là của tôi..."

Đàm Hinh cảm thấy vô cùng nhụt chí, tên điên, không còn cách nào đả thông.

***



Ban đêm, ánh trăng tràn ngập khắp phòng chứa một tầng lãng mạn mong manh.

Đàm Hinh ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ, phòng của cô ở lầu ba, có thể nhìn thấy nơi bầu trời xa cùng biển hợp thành đường xanh thẳm.

Đúng thật là một đảo nhỏ xinh đẹp, thanh tĩnh. Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, bắt đầu căm hận cái yên tĩnh này.

Có lẽ hiện tại người điên không chỉ là Phương Lập Tân, Quý Yến đại khái cũng sắp điên rồi.

Cô đã mất tích ròng rã hai ngày.

Người đó tìm không thấy cô, sẽ làm sao đây, cô không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ.

Cô nhìn đồng hồ treo tường kiểu dáng châu Âu, hai giờ rạng sáng. Là thời gian mà đại đa số người đều đã ngủ, Phương Lập Tân có lẽ cũng ngủ thiếp rồi.

Nếu như có thể lấy được điện thoại di động của anh ta, sẽ có thể liên lạc được với bên ngoài.

Đàm Hinh do dự mãi, rốt cục đè xuống sợ hãi đối với Phương Lập Tân, đẩy cửa phòng ra.

Nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày là có thể nóng xuyên da thịt, vừa đến đêm, cho dù mặc áo khoác vào, vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cô không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhưng hoàn toàn chính xác, cái lạnh đến thực chất đến từ bên trong.

Một tiếng cọt kẹt khẽ khàng.

Cô từ từ mở ra cửa phòng trước mặt, bên trong truyền đến thanh âm của Phương Lập Tân.

"Muộn như vậy không ngủ, tới tìm tôi?"

"..."

Đàm Hinh lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa đi vào, trong phòng ánh đèn sáng trưng, đèn treo sáng chói đâm vào mắt người gây hoa mắt. Phương Lập Tân mặc một bộ áo choàng tắm màu đen, lười biếng tựa trên ghế sa lon, trong tay cầm điều khiển từ xa, chăm chú xem tivi.

Nửa đêm hai giờ xem tivi, Đàm Hinh cảm thấy buồn cười, thế nhưng cười không nổi.

Anh ta nói: "Muốn đến xem à."

Đàm Hinh nói: "Không cần, tôi trở về ngủ."

Phương Lập Tân nói: "Tôi còn tưởng rằng, em sẽ hiếu kì với tình trạng của Quý Yến, đã không muốn xem vậy quên đi."

Đàm Hinh bỗng dưng quay lại, đến trước màn hình.

Thì ra thứ Phương Lập Tân nhìn không phải là chương trình ti vi mà là màn hình giám sát.

Trong video, một chiếc Bentley màu đen từ ống kính lướt qua, Đàm Hinh nhận ra, đây là lúc trước chiếc xe dùng để giả dạng, lúc ấy, là đi về phía ngược lại.

Từ trong video, cô không cách nào phân biệt kia là nơi nào, tựa hồ là đường núi rất vắng vẻ, còn có vách núi cheo leo khiến người kinh sợ.

Sau đó, một chiếc xe thể thao đỏ như máu theo sát phía sau.

Tim Đàm Hinh lập tức thắt chặt.

"Quý Yến..."

Phương Lập Tân ôm trán bắt đầu cười khẽ, nói: "Thú vị không, trò mèo vờn chuột, chờ mèo rốt cục bắt được chuột lại phát hiện là một con chuột giả, sẽ có biểu tình gì, tôi rất chờ mong."

Đàm Hinh nói: "Có ý gì."

Phương Lập Tân cong môi cười một tiếng, đem băng ghi hình quay lại chiếc màu đen Bentley kia ngay từ đầu, phóng to ra.

Thì ra, chỗ ngồi phía sau của chiếc xe kia có một cô gái đang nằm, hai mắt và miệng đều dùng dây lụa quấn lên. Chỉ là với khuôn mặt, thân hình, bộ quần áo mặc trên người, cùng Đàm Hinh mặc ngày đó giống nhau như đúc.

Khó trách...

Phương Lập Tân đến trước mặt cô, hỏi: "Vậy em vẫn muốn liên lạc anh ta? Dạng xúc động này, người không có đầu óc, em thật cho là anh ta có thể cứu em à."

Đàm Hinh tròng mắt cười một tiếng, nói: "Anh ấy biết đó là giả."

"A?"

"Mặc dù lý trí của anh ấy biết, nhưng chỉ cần có một phần ngàn khả năng, người kia là tôi, anh ấy nhất định sẽ đuổi theo, tính cách anh ấy chính là như vậy."

Phương Lập Tân nói: "Anh ta đi cứu đồ giả, như vậy em thật sự, phải làm sao đây."

Anh chậm rãi tiến lên, nắm chặt cổ tay của cô, nói: "Nếu lúc như anh ta tới, em đã là người của tôi, dạng này, em còn cười được à."

Đàm Hinh nói: "Anh sẽ không làm thế, bởi vì anh đã nói, sẽ không làm tổn thương tôi, mặc dù anh luôn luôn bức hiếp ta, nhưng chưa bao giờ lừa dối tôi."

Cô dùng sức một chút, tránh ra khỏi sự kiềm chế của anh ta, quay người đi ra ngoài.

Phương Lập Tân đứng yên một chỗ, thật lâu không nhúc nhích.

(Ji: Tình yêu của anh Tân ích kỷ thật, nhưng theo như mình thấy anh lại bá đạo vler ???? Có lẽ có vài bộ truyện sẽ có kiểu giống anh vậy, nam chính hơi điên điên thích độc chiếm nè ????.

Dịch lại rồi, không biết mình sẽ thi onl hay off nữa, thi onl mình tính thầu thêm một truyện nữa ý.

Mấy bạn thấy sao nè ☹)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện