Hôm sau, Diệp Lam đưa Đàm Hinh về nhà lớn Đàm gia.
Đàm Hinh xuống xe, nhìn vào cửa sổ phía trước, khuyên nhủ: "Mẹ, nếu như đã tới thì vào ngồi một chút đi, cha không có ở đây."
Diệp Lam đưa tay sửa sang khăn quàng cổ cho cô, nói: "Không được, tối nay mẹ tới đón con, chơi vui vẻ nha."
Nói xong, không chút nào lưu luyến lái xe rời đi.
Đàm Hinh đứng yên một chỗ, bất đắc dĩ thở dài, nếu như cô nhớ không lầm, đầu xuân năm nay ông nội sẽ đi.
Nhẩm tính toán, cũng không tới hai tháng.
Mặc dù Đàm Diệu Uy có lỗi, nhưng người Đàm gia, nhất là ông nội Đàm và Đàm Diệu Đình đối với bọn họ đều rất chân thành.
Lần cuối cùng này cô luôn muốn gặp.
Cô cúi đầu xuống, ôm lấy ống tay áo —— năm nay mùa đông thật rất lạnh.
Vào phòng.
Dì Lâm đã sớm chờ đợi, nhìn thấy Đàm Hinh, liền đem bữa sáng chuẩn bị xong lên, căn dặn cô uống canh thật nhiều, trong miệng lẩm bẩm tiểu thư dạo này lại gầy rồi, không nên kén ăn vân vân.
Thực sự Đàm Hinh cô cũng hết cách, trường hợp của cô là thể chất không mập, ăn nhiều, cũng vẫn như vậy.
Cô cầm thìa, từng muỗng từng muỗng uống, dì Lâm mụ ở một bên híp mắt cười không ngừng.
Không bao lâu, Nhã Nhã chạy xuống, quấn lấy cô đòi quà.
Đàm Hinh chỉ vào bàn trà, nói: "Mấy hộp đông trùng hạ thảo kia là cho ông nội, còn có bà nội Quý, còn lại đều là của em."
Nhã Nhã vui sướng, ngồi một bên hứng thú bừng bừng mở quà.
Đàm Hinh chỉ vào gương mặt mình, tiểu nha đầu cười hì hì chạm lên, kêu lên ba tiếng, "Cám ơn chị a!"
"Thật ngoan."
Nhã Nhã đang mở quà, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chị, chị với anh Quý Yến đang bên nhau sao, vậy anh Quý Yến chính là anh họ của em rồi."
Đàm Hinh ho nhẹ một tiếng, nói: "Không được nói bậy."
Tiểu nha đầu tràn đầy khí thế nói: "Không phải em nói bậy, là anh Quý Yến nói, anh ấy cho em gọi anh là anh họ."
Khóe miệng Đàm Hinh giật một cái, nói: "Còn sớm lắm, anh Quý Yến của em vẫn là học sinh cấp ba, không thể kết hôn, đừng nghe anh ấy nói mò."
Hiển nhiên Nhã Nhã tin tưởng Quý Yến hơn, miết miệng nói: "Chờ anh Quý Yến tốt nghiệp là được rồi."
Tiểu cô nương che miệng cười trộm, giơ hai con gấu lên tay, bày ra một tư thế hôn, nói: "Yohoo~ Kết hôn vui vẻ!"
"...". Ngôn Tình Hay
***
Ăn cơm trưa xong xuối, Đàm Hinh đến Quý gia thăm hỏi bà nội Quý.
Bên trong nhà rất ấm cúng, lão thái thái nằm trên ghế xích đu, lười nhác phơi nắng, chỉ là khóe mắt có chút hất lên, lộ một tia hờ hững chưa kịp thu liễm.
Quý Yến đích thật là giống bà nội.
Đàm Hinh nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, gọi: "Bà nội, con tới chúc năm mới."
Lão thái thái nhìn thấy cô, lập tức cả cười, ngồi dậy nói: "Là tiểu Hinh sao, mau tới đây để bà nhìn một chút, có phải lại gầy đi rồi không."
Đàm Hinh nhu thuận cười một tiếng, nói: "Bà nội, thân thể con rất tốt, gần đây bà vẫn khỏe chứ ạ."
"Bộ xương già này, nào có cái gì được đâu, bệnh tim cũ thôi. Ông con đâu, vẫn như cũ à."
Đàm Hinh có chút dừng lại, tiếng nói thấp xuống, "Tình huống ông nội gần đây có chỗ chuyển biến tốt đẹp, ăn được nhiều, cũng nhận ra người khác rồi ạ."
Lão thái thái than nhẹ một tiếng.
Ông Đàm bệnh nhiều năm, không có gì khởi sắc, lấy bệnh tình của ông ra, thật không có chuyển biến gì mới là tin tức tốt nhất.
Bệnh nguy kịch, bỗng nhiên có khởi sắc, có thể sắp có đại nạn.
Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Đàm Hinh, an ủi: "Không nên quá đau buồn, với ông ấy mà nói, có lẽ đó là chuyện tốt."
Rõ ràng lúc còn sống, ai lại muốn ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày đâu, quãng thời gian cuối cùng của một nhân sinh, cùng người nhà nói lời tạm biệt, không chắc là chuyện không may mắn.
Đàm Hinh gật đầu, nói: "Vâng, con hiểu."
Lão thái thái nói với Đàm Hinh về vị hôn thê của Quý Phỉ, cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ, đều không thích bị hôn nhân trói buộc, nói hôn nhân cái gì mà nấm mồ của tình yêu, ngược lại Quý Phỉ là người khó có được, chịu sớm ngày an định. Người xưa không phải nói, trước thành gia, sau đó mới lập nghiệp, có một gia đình ổn định, so với cái khác quan trọng hơn."
Đàm Hinh xấu hổ cười một tiếng, nói: "Bà nội nói rất có lý."
Lão thái thái nghe cô đồng ý xong, lập tức mượn cớ đẩy thuyền, lại nói: "Bà biết tiểu Hinh hiểu chuyện, nói với Quý Yến chỉ là đàn gảy tai trâu, cái tên tiểu tử còn ngại bà nội nói dông dài."
Đàm Hinh nhịn cười không được.
Toàn bộ Quý gia, dám làm trái lại lão