Không phải là chưa từng nghĩ tới, cái chết của cô có liên quan đến người khác.
Lúc tai nạn phát sinh, Đàm Hinh bất quá chỉ mới hai mươi bảy, tám, vẫn chưa tới ba mươi tuổi, người đã chân chính đắc tội qua, hoặc là nói người hận cô, không đếm nổi một bàn tay.
Nhưng cô cũng không cho rằng, những cái kia mâu thuẫn nhỏ văt, sẽ lên tới chuyện sống chết.
Cho nên, cô xem vận mệnh của bản thân như một nữ phụ lót đường, chỉ cần cách nhân vật trong kịch bản thật xa, không làm gì ảnh hưởng đến nhân vật chính, có thể sẽ bình yên vô sự.
Về sau, Quý Yến nói cho cô, cái chết của cô là có người cố ý, không phải ngoài ý muốn.
Nói cách khác, đây không phải vận mệnh nguyên bản của cô, mà do người khác áp đặt, bởi vì dục vọng của bọn họ, cướp đi thứ quý giá nhất của cô, sinh mệnh chỉ có một lần.
Thế nhưng vì sao, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Cô không hiểu.
Dù cho là Đàm Diệu Uy, hay là Phương Lập Tân, hoặc là Đậu Linh, Đàm Hiểu San... Những người này lấy tình yêu hoặc nỗi hận vĩ đại của mình xem như chuyện đương nhiên mà bức bách cô, tổn thương cô, thậm chí là sát hại cô.
Nhã Nhã lại đã làm sai điều gì, đứa bé kia mới lên đại học, tại năm tháng rực rỡ nhất lại gặp bất trắc.
Những người này đi hại người, lương tâm sẽ bất an hay không, sẽ tự trách hay không, sẽ hối hận chứ? Hay là chỉ là đắc chí, không mang một chút nào gánh nặng nào sống tiếp.
Như vậy, người đã mất nên yên nghỉ như thế nào.
Có đôi khi, cô bị ác mộng làm bừng tỉnh, ở trong sương mù nhìn thấy từng khuôn mặt dữ tợn, tựa như là ác quỷ.
Kỳ thật có loại quỷ nào đáng sợ hơn người chứ.
Đàm Hinh đứng người lên, nói: "Hôm nay nói đến đây thôi, cám ơn anh đã chịu nói cho tôi biết, nhưng... Tất cả những chuyện anh làm với Quý gia, còn có Quý Yến, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh."
Nói xong, kéo cửa phòng trà ra, đang muốn ra ngoài, lại nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ không quan tâm.
Đàm Hinh dừng bước lại.
Phương Lập Tân nói: "Tôi không cần sự tha thứ của em, nếu không cũng sẽ không nói cho em biết hết thảy, oán hận cũng tốt, căm hận cũng được, chỉ cần trong mắt của em có tôi, đã đủ rồi. Xưa nay tôi không phải là người tốt lành gì, em sớm phải biết điểm này, tôi là người xấu."
Anh đưa mắt lên nhìn đồng hồ, giọng nói vô cùng đạm bạc: "Quý Yến cũng sẽ nhanh đến, trên đảo này có mười mấy người lính đánh thuê, không bằng chúng ta đánh cược một ván, xem anh ta có thể còn sống mà mang em đi hay không."
Đàm Hinh rủ mi mắt xuống, ngực phập phồng kịch liệt, từ khi biết được chân tướng kiếp trước, mình cùng Nhã Nhã là nạn nhân vô tội, đủ loại ký ức trong đầu dần dần lướt qua.
Vì sao hạnh phúc luôn dễ dàng bị ngăn trở.
Cô xoay người nhìn về phía anh, ánh mắt quật cường, chỉ có con ngươi sáng ngời phủ một tầng hơi nước, chớp mắt nhẹ một cái, một giọt chất lỏng óng ánh trượt xuống từ khóe mắt, thậm chí chính cô cũng không phát giác được.
Cô gằn từng chữ một: "Anh dám làm tổn thương anh ấy, tôi sẽ liều mạng với anh."
Phương Lập Tân bỗng khẽ giật mình.
Đây là lần đầu anh nhìn thấy Đàm Hinh rơi lệ. Cho dù kiếp trước, lúc Đàm gia sụp đổ, trải qua hôn nhân thất bại, một mình rời khỏi thành phố S đến nước Anh xa xôi, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Anh vẫn cho là, nước mắt là biểu tượng của yếu ớt, hoàn toàn không thể gộp cùng với cô gái trước mắt này.
Thế nhưng lúc này, mắt cô rưng rưng, ánh mắt lại kiên định so với bất cứ lúc nào.
Cô không phải là người yếu ớt, cho tới bây giờ đều không phải.
"Em, vì sao..."
Đàm Hinh cắn chặt răng, trầm giọng nói: "Tôi nghĩ mãi không ra, tôi không hiểu, rõ ràng tổn thương người khác, vì sao các người có thể lý lẽ thẳng thừng như vậy. Chẳng lẽ không áy náy sao, bởi vì dục vọng bản thân các người khiến cho người khác gánh vác thống khổ nặng nề, mà lại không có ý hối cải chút nào! Lúc tôi, anh có cảm giác gì? Có phải như trút được gánh nặng, bởi vì anh thà hủy hoại tôi, cũng không muốn để người khác có được."
"Người như anh, thật sự hiểu yêu là gì à."
Phanh ——!!
Cửa bị đóng lại.
"Không phải..." Anh thấp giọng thì thào.
***
Sân bay thủ đô nước R.
"Này."
Là Đào