Cắt đứt nguồn điện, cả hòn đảo nhỏ chìm ngập trong một vùng tăm tối.
Đàm Hinh bất tri bất giác phát hiện, đây tất cả đều quá mức thuận lợi, đến mức có chút quỷ dị.
Phương Lập Tân là người dễ đối phó như vậy sao?
Người kia, luôn luôn ở sau lưng lập mưu, nhân lúc người khác buông lỏng cảnh giác mà ra tay, mà luôn bắt đầu từ kẻ yếu thế, nói không kiêng kị anh ta là gạt người.
Cô cũng biết, hôm nay không nên chọc giận anh ta như thế.
Nhưng biết được nhiều chân tướng xấu xí như vậy, cô thật sự mệt mỏi, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình của người khác.
Mặc kệ anh có âm mưu gì, đây là cơ hội duy nhất cô có thể trốn đi.
Cửa bên hông biệt thự, là một rừng cây nhỏ, dọc theo đường nhỏ này đi về phía trước, có thể đến bờ biển.
Ánh sáng đèn pin cầm trên tay giống như bị bóng tối bao trùm, càng ngày càng thấy không rõ lắm phía trước, dưới chân cô vô ý đạp trúng không biết là cái gì, đầu gối đập vào một tảng đá, vết thương rất sâu, chảy thật nhiều máu, thậm chí có thể nghe được mùi máu tươi.
Người giúp việc trong biệt thự chuẩn bị cho cô quần áo phần lớn là váy dài trắng, đại khái càng phù hợp ảo tưởng của Phương Lập Tân đối với cô.
Cái người điên kia đã từng nói, cô là ánh trăng sáng của anh ta.
Đêm nay ánh trăng này có thể đã rét run cả lên rồi.
Đàm Hinh cắn môi, cố gắng đứng lên, máu tươi từ đầu gối thuận theo bắp chân chảy xuống, váy dài trắng cũng bị nhiễm đỏ, cô tựa như không cảm giác khác thường, tiếp tục đi lên phía trước.
Chỗ đau ấy, so với thống khổ của tử vong thực sự không tính là gì.
***
Bờ biển.
"Cô ấy đang ở đâu."
Phương Lập Tân nằm dài trên bờ cát, nhìn bầu trời sao trời đêm lộng lẫy, thờ ơ nói: "Anh không phải rất có năng lực sao, vậy tự mình đi tìm đường đi."
Trong mắt Quý Yến hiện lên từng mảng tơ máu, hung hăng đánh một quyền.
"Cô ấy, ở đâu?"
Phương Lập Tân dùng ngón cái lau dưới môi, một mảng đỏ tươi, anh ta băng lãnh cười một tiếng, nói: "Anh đoán xem, có lẽ ở đâu đó trên đảo."
Đào Tĩnh nói: "Vậy chúng ta đến trước đi, lính đánh thuê trên đảo đã toàn bộ rút lui, anh biết vị trí bại lộ, làm sao có thể để người ở lại nơi này."
Phương Lập Tân dùng lưỡi động đậy trong má, cả một mảnh hư vô trong mắt, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, anh ta đùa cợt nói: "Đúng vậy... Làm sao tôi có thể để cô ấy ở nơi này. Biết không, kỳ thật hai người các người, có biến mất cũng không quan trọng, ngay từ đầu, tính toán của tôi là như vậy."
Đào Tĩnh nhíu mày lại, cô có thể cảm giác được, điều Phương Lập Tân nói là nghiêm túc.
"Thế nhưng cô ấy đã nói, Quý Yến bị thương, cô ấy sẽ liều mạng với tôi, ha ha ha ha... Cô ấy sẽ liều mạng với tôi, một người ôn nhu như vậy mà nói loại lời này."
Anh cười điên cuồng, bật cười đến nước mắt đều chảy ra, mới khó khăn lắm ngưng lại, tiếng nói thấp xuống.
"Tôi không biết được, thì ra lúc cô ấy rơi lệ, tôi sẽ đau như vậy... Thế nhưng cô ấy nói tôi không yêu cô ấy, cô ấy nói đây không phải yêu? Vậy rốt cuộc, cái gì mới là yêu?"
"Anh làm cô ấy khóc."
Mắt Quý Yến nổi lên ánh sáng âm lãnh, anh nắm đấm giơ lên, một lần nữa đánh lên phần bụng của Phương Lập Tân, một quyền rồi lại một quyền, giống như muốn đem đối phương triệt để xoá bỏ, mỗi một quyền đều dùng hết toàn lực.
Đào Tĩnh luôn thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy rất hả giận, đến cuối cùng Phương Lập Tân đã thở thoi thóp, cô mới giật mình, ra tay ngăn cản Quý Yến.
"Dừng lại, nếu tiếp tục đánh, người sẽ chết." . truyện ngôn tình
Mắt Quý Yến đã hoàn toàn đỏ tươi, căn bản không thèm để ý.
Đào Tĩnh thấy ngăn cản không được, trầm giọng nói: "Anh còn muốn đón tiểu Hinh về nhà không."
Động tác Quý Yến dừng lại, tơ máu trong mắt dần tản đi một chút, anh nắm chặt quyền, cuối cùng đem Phương Lập Tân ném sang một bên, đi lên đảo.
Phương Lập Tân muốn đứng lên, nhưng không thành công.
Nếu như thân thể của anh tố chất kém hơn một chút, cứ như vậy bị đánh chết cũng không phải không được.
Đào Tĩnh ngồi xổm một bên, trong miệng nhai kẹo cao su, thổi một cái bong bóng.
"Cậu nhỏ của anh sẽ nhanh đến, hôm nay xem như anh cũng không chết được, trước ghi nhớ, về sau sẽ từ từ tính với anh."
***
Đàm Hinh tựa trên cây, chậm rãi trượt người xuống, vết thương đau đớn đến chết lặng, nhưng tựa hồ máu đã đông lại rồi.
Làm sao bây giờ.
Cô