Đêm khuya.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm ngừng lại, Quý Minh Triết tắm xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đọc thê???? các chương ????ới tại # Т????ù????Т???? uуện﹒????n #
Một thanh niên đang tựa vào đầu giường ngủ chơi game, hắn nghe thấy tiếng động mà vẫn chăm chú vào màn hình, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói, "Cút, không làm."
Bước chân của Quý Minh Triết khựng lại một chút, sau đó tiếp tục đến gần người kia, quỳ nửa người xuống, vươn tay cởi nút áo sơ mi lỏng lẻo trên người thanh niên.
"Cút." Thanh niên lập lại lần nữa, đầu ngón tay trên màn hình lướt nhanh, dường như quá bận rộn, đến cả một cái liếc nhìn cũng chẳng muốn cho người kia.
Thế nhưng Quý Minh Triết không hề bị ảnh hưởng, vờ như không nghe mà tiếp tục làm việc của mình.
Sự kích thích truyền tới đột ngột từ đối phương khiến cho ngón tay đang thao tác của thanh niên run lên một cái, nhân vật trong game chết, cuối cùng hắn cũng đặt điện thoại sang một bên, lạnh lùng nhìn người trước mặt mình.
Hồi lâu sau, hắn bật cười một tiếng, bàn tay trượt xuống dọc theo sống lưng của Quý Minh Triết, mở miệng châm chọc, "Tìm chịch còn tự chuẩn bị tốt vậy, hèn hạ như anh đúng là có một không hai."
Quý Minh Triết nghe vậy ngẩng đầu ên, nhìn chằm chằm thanh niên chốc lát, rồi hỏi: "Hôm nay tâm trạng em không tốt à?"
Thanh niên xỉ vả: "Anh phải biết chứ, nhìn thấy anh, tâm trạng tôi sẽ không bao giờ tốt lên được."
Quý Minh Triết không nói nữa, chỉ rủ mắt yên lặng một lúc, bấy giờ mới thấp giọng nói, "Vậy thì không còn cách nào rồi, có lẽ em phải nhịn một chút thôi, dù sao thì em cũng muốn sống cùng anh thế này mà."
Thanh niên lập tức nhíu mày ghét bỏ, một giây sau đó hắn đẩy Quý Minh Triết ra, nhảy xuống giường, quần áo phanh rộng, ớn lạnh bước ra khỏi phòng ngủ ——
Dường như không muốn ở bên cạnh người này nữa dù chỉ nửa giây.
Cánh cửa bị đóng sầm lại phát ra tiếng dộng lớn, tim Quý Minh Triết cũng không tự chủ được giật lên theo.
Một lát sau, anh khoát áo choàng tắm đi đến trước cửa sổ sát đất, vừa đúng lúc thấy thanh niên đi xuống lầu, ra ngoài chui vào một chiếc siêu xe, nghênh ngang vụt đi để lại bóng lưng.
"Chú Lưu, cho người theo cậu ấy đi." Quý Minh Triết nói với quản gia vừa vào đứng sau lưng mình.
Chờ quản gia đáp lại rồi lui ra ngoài, Quý Minh Triết mới cúi người xuống, lặng lẽ nhặt chăn gối rơi rớt dưới đất lên, quay vào phòng tắm, rửa sạch sẽ dịch bôi trơn phía sau.
Làm xong mọi thứ, Quý Minh Triết đến phòng sách.
Còn biết bao nhiêu công việc phải làm, anh vô cùng bận rộn, vốn dĩ buổi tối nay về nhà là vì đã mấy ngày không gặp Khâu Dã, anh rất nhớ hắn.
Nhưng rõ ràng người ấy không chào đón anh.
So với việc về nhà, có lẽ Khâu Dã hy vọng anh có thể chết ở bên ngoài hơn.
Quý Minh Triết khẽ nhấp môi, cầm lấy mắt kính bên cạnh đeo lên, che giấu đi nỗi thất vọng chợt lóe trong ánh mắt.
Anh thích người ấy, nhưng người ấy lại hận anh đến tận xương.
Anh không thể trách hắn được.
Dù sao cũng là do anh hại Khâu Dã nhà tan cửa nát, sau đó còn dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép buộc hắn ở lại bên mình.
Bạn không thể yêu cầu người ta vui vẻ chào đón kẻ mà mình oán hận được.
Quý Minh Triết đẩy kính xuống, lặng lẽ chỉnh đốn xong tâm trạng suy sụp của mình, sau đó đặt toàn bộ sự chú ý vào công việc, nhưng hai tiếng sau, cửa phòng sách bị gõ, quản gia mặt mày mất tự nhiên đi tới, gọi một tiếng rồi muốn nói lại thôi, "...!Cậu chủ."
Quý Minh Triết ngẩng đầu lên.
"Cậu Khâu..." Quản gia ho nhẹ một tiếng, né tránh ánh mắt của Quý Minh Triết rồi nói, "Cậu ấy lại đưa người ở quán bar đến Hào Đình rồi."
Quản gia dứt lời, trong nháy mắt bàn tay nắm bút máy của Quý Minh Triết siết chặt lại, đầu bút kim loại nhọn hoắc đâm vào lòng bàn tay, anh ngồi ở bàn đọc sách phía sau, không lên tiếng, đôi mắt đen láy trầm xuống, một lúc lâu sau