Lúc Khâu Dã nói đến câu thứ hai, âm lượng không to không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người ở đó nghe được.
Quản chờ và tài xế đang đứng chờ cũng bối rối ra mặt, bọn họ lúng túng nhìn nhau, sau đó cúi đầu câm như hến, vờ như mình không tồn tại.
Bàn tay buông thõng giấu trong tay áo của Quý Minh Triết đột nhiên nắm chặt lại, anh nhìn thẳng vào mắt Khâu Dã.
Bốn năm rồi, Khâu Dã chưa từng nói với anh một câu tốt đẹp.
Câu nào cũng là một nhát dao đâm chuẩn xác vào tim anh.
"Anh đang làm biểu cảm gì đây?" Bỗng nhiên Khâu Dã cười lạnh một tiếng, khoanh tay nhàn nhã nhìn đôi môi mỏng của Quý Minh Triết, lại nói lời châm chọc: "Sao thế, muốn tôi thương hại anh à?"
Quý Minh Triết không đáp lại, không biết vì sao, anh tránh được ánh mắt của Khâu Dã, chỉ nói, "Lên xe đi, ở ngoài lạnh lắm."
Nhưng vừa dứt lời, cánh cửa quán rượu bị ai đó đẩy ra, một cậu bé vội chạy ra từ bên trong.
Khi cậu nhìn thấy Quý Minh Triết và Khâu Dã đang đứng đó, đầu tiên là hơi sững sốt, sau đó dừng bước lại, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
"Bé cưng, sao vậy?" Khâu Dã nhìn thấy cậu, biểu cảm giễu cợt ban nãy chợt bay biến, nháy mắt mập mờ mấy cái với cậu chàng.
Trời sinh hắn có đôi mắt hoa đào vừa đẹp vừa phong lưu, lúc cười lên, đuôi mắt cong thành móc câu như muốn câu luôn cả trái tim người khác vậy.
Mặt của cậu trai đỏ ửng lên, tối nay cậu bị Khâu Dã lôi ra ngoài, mặc dù bọn họ không lên giường với nhau, nhưng khi nhìn thấy Quý Minh Triết, cậu vẫn có hơi chột dạ và lúng túng.
Có điều trông thái độ của Khâu Dã, thì dường như hai người cũng không phải là loại quan hệ kia.
Cậu bé lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chạy bước nhỏ đến cười một tiếng với Quý Minh Triết, sau đó đưa đồ trên tay cho Khâu Dã, thân mật nói với hắn, "Anh, anh để quên đồng hồ này."
Ánh mắt của Quý Minh Triết dời xuống tay cậu.
"Vì món đồ chơi này mà em không mặc áo khoác đã ra đây rồi, có lạnh không?" Khâu Dã xoa tóc cậu trai, đẩy bàn tay đang cầm đồng hồ trở về, giọng nói trở nên dịu dàng, "Cái này vốn là cho em."
Quý Minh Triết chợt giương mắt nhìn Khâu Dã, anh không đeo kính, con ngươi đen như mực lúc này chẳng còn sót lại chút ánh sáng nào.
Đồng hồ này là món quà mà anh tặng cho Khâu Dã vào tuần trước.
Anh đã từng tặng cho Khâu Dã rất nhiều thứ, bình thường Khâu Dã không sang tay thì cũng ném cho người khác dùng, Quý Minh Triết biết hết.
Nhưng đây chính là lần đầu tiên, Khâu Dã đưa đồ anh tặng cho một Ngưu Lang chỉ mới vừa lăn lộn trên giường không chút tiếc nuối, ngay trước mặt anh.
"Khâu Dã." Quý Minh Triết gọi hắn, giọng khàn đi, tựa như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó.
Cậu nhóc kia không hiểu sao hơi sợ hãi, đồng hồ trên tay đưa không được mà lấy về cũng chẳng xong, cậu cứ nghĩ có lẽ hai người chỉ là bạn bè, nhưng bây giờ thế này thì lại không giống lắm.
Nhưng Khâu Dã làm như không nghe được tiếng Quý Minh Triết gọi, hắn cong môi, không quan tâm nữa mà vỗ vai cậu bé, sau đó đẩy cậu đỉ về phía trước một chút, nói, "Ngoan, lên đi."
Cậu bé nhìn Quý Minh Triết một cái, hơi chần chừ lui về sau một bước, thấy đối phương không nhúc nhích, cậu như trút được gánh nặng, tay siết chặt lấy chiếc đồng hồ đeo tay giá một triệu tám trăm vạn chạy về quán rượu.
Cậu vừa đi, Khâu Dã cũng chẳng thèm ngó đến biểu cảm khó coi trên mặt Quý Minh Triết, đi vòng qua anh về phía xe thể thao của mình trước,