‘’Không có, Nhiêu Nhiêu chưa thích bạn nam nào cả.
Mami đừng nói thế.
Chỉ… chỉ là con thắc mắc thôi, không phải con đã nói rằng đây là câu hỏi hơi ngu rồi sao.’’
‘’Được rồi, công chúa bé nhỏ của mẹ.
Mẹ còn tưởng con để ý con trai nhà ai chứ.
Thế thì tội nghiệp cậu nhóc đó quá.’’
‘’Mẹ.’’ Nhiêu Nhiêu phụng phịu nói lớn.
‘’Không trêu con nữa, không trêu con nữa.
Kết hôn với nhiều người thời xa xưa thì được, tại khi đó kiến thức con người còn hạn hẹp, tầm hiểu biết chưa được mở mang.
Bây giờ, xã hội phát triển rồi, không nên giữ lại cổ tục quỷ quái đó nữa.’’
‘’Vậy là mỗi người chỉ có một bạn đời thôi ạ?’’
‘’Ừm, trong một khoảng thời gian.
Nếu không hợp thì có thể… ly hôn.’’ Nghe mẹ giải thích thêm thì cô bé cũng đã hiểu được phần nào.
Chỉ là, do tuổi còn nhỏ nên ẩn ý sâu lắng bên trong chưa coa có hiểu hết được.
Lấy hộp sữa trái cây cạnh đó lên miệng uống, cô bé thầm nghĩ cái gì đó khá nghiêm túc.
‘’Vậy, chia đôi nhỉ?’’ - Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ trong đầu.
Đúng là trẻ con mà, thật có nhiều ý nghĩ kỳ quái làm sao.
…
‘’Nhiên Nhiên, cậu về rồi.’’
‘’A Tuấn, sao cậu lại ở đây?’’ Vừa xuống xe thì đã thấy cậu bạn thanh mai trúc mã vừa đi du lịch ở nước ngoài về thì Chước Nhiên vô cùng hứng hởi mà chạy tới.
‘’Thì cha tớ tới bàn chuyện với cha cậu.
Vào đi, mình có cái này hay ho lắm.’’ Nói úp nói mở như thế khiến cô bé thích thú vô cùng mà vội chạy theo cậu vào trong, 1 mạch chạy lên phòng trong ít phút, nhưng vẫn không quên chạy lại bảo cha mình một tiếng.
Cậu bạn thanh mai trúc mã của Chước Nhiên là Khang Tuấn con trai duy nhất của Khang tổng, bạn thân của Sở Đãng Nhân, đồng thời thì người này cũng là bạn học cũ của Diệp Thiễu Ngưng năm xưa.
Lần này ra nước ngoài, ngoài mặt là dẫn vợ con đi du lịch, mặt khác là khảo sát tình hình thực tế của Khang thị ở nước ngoài và cuối cùng là giúp bạn thân mình một chuyện, điều tra về cái thai năm xưa của Diệp Thiễu Ngưng.
Khi xưa, lúc ly hôn chẳng phải là anh không biết rằng cô có mang thai, chỉ là do biểu hiện nhẹ mà chủ quan cho qua, sau này vì không yên tâm nên cử người đi theo dõi thì mới biết cô đã mang thai.
Thiễu Ngưng và Phụng Kiêu Duẫn vốn cẩn thận, lại có sự hậu thuẫn của hai nhà Diệp và Lục thì càng kín tiếng hơn.
Chỉ biết tình hình sức khỏe và một số việc vặt khác, nhưng lại không biết rằng cô mang thai bao nhiêu, là nam hay nữ.
Mãi cho tới trước ngày cô sinh con, anh mới nghĩ ra một ý tưởng táo bạo nhưng vẫn cả gan thử làm dù biết xác suất thành công là không cao.
Anh muốn nhờ đứa con này để làm lành với cô, vì vốn vụ việc đó anh là người bị hại chứ không phải là cố tình lừa dối hay phản bội cô.
Hơn 4 giờ sáng, cô bắt đầu chuyển dạ, lập tức được đưa vào phòng sinh, trong khoảng thời gian đó Phụng Kiêu Duẫn không rời cô một bước nào cả, cứ như một người chồng thực thụ chăm sóc vợ mình.
Còn anh, thân là cha ruột của đứa trẻ lại không được tới gần, chỉ dám đứng khép mình từ xa mà nhòm ngó.
Tiếng hét lên xuống vì đau khi sinh của cô cất lên xuống chua chát vô cùng, mệt mỏi là thế mà cũng chẳng bỏ cuộc một phút giây nào.
Cuối cùng, đứa trẻ đã được sinh ra, y tá nhanh chóng đưa đứa bé rời đi về phòng dành riêng cho em bé trước.
Nhưng lạ là tín hiệu hoạt động của phòng phẫu thuật vẫn hiện đỏ.
Nhưng vì vội vàng muốn gặp con mình mà anh vội đi theo y tá để xem tình hình của đứa trẻ.
Xử lý xong về y