Sự kiện gây chấn động suốt nhiều ngày qua ở Minh Thành có lẽ là vụ việc cuộc hôn nhân giữa Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền.1
Bề nổi, toàn thể người dân của Minh Thành chỉ biết cuộc hôn nhân của Lương thiếu gia và Nhị tiểu thư nhà họ Đỗ là tự nguyện kết hôn, là sự cam tâm tình nguyện của cả hai người, hoặc nếu không thì nó là cái nghĩa, cái tình giữa Đỗ Hành Du và người bạn già Lương Lực Cường.
Nhưng, những gì họ thấy cũng chỉ là cái bộ mặt của hai gia đình mà thôi.
Nguyên nhân thực tế đã sớm bị Đỗ gia ngăn chặn lại rồi.
Quay lại thời gian vào những ngày này, Lương Mục Phàm ngày đêm buồn chán, công việc của Lương Thị cũng không còn tốt như trước nữa, những cổ đông ngày càng ngán ngẩm với cái tập đoàn này, họ càng cố gắng tìm kiếm một nơi để bám trụ thay vì Lương Thị sắp phá sản, trong thời buổi nguy cấp như thế này thì Đỗ Khánh Huyền đã năn nỉ cha và anh trai để giúp đỡ anh.1
- Cha, anh hai...!Hai người có thể giúp đỡ Mục Phàm được không?
- Huyền Nhi, con biết Lương Thị đã làm gì với gia đình chị dâu của con không?
- Cha, là Lương Lực Cường chứ không liên quan đến anh Mục Phàm và chị Thoại Di, họ là người vô tội.
Giống như chị dâu vậy, chị ấy vô tội.
Nghe thấy em gái cầu xin như thế thì Đỗ Hoành Dương cũng không biết nên xử lý như thế nào, anh nhìn sang vợ mình nhưng Trình Mộc Cát chỉ gật đầu một cái, hiểu ý vợ Đỗ Hoành Dương liền đồng ý giúp đỡ Lương Thị.
Hôm nay, là hôn lễ của Nhị tiểu thư Đỗ Khánh Huyền và Lương Mục Phàm, nhưng có lẽ những vị khách ở đây đã không còn nồng nhiệt chào đón người của Lương gia nữa rồi, tuy bên ngoài họ vẫn vui vẻ chúc mừng ngày trọng đại của đôi tân lang và tân giai nhân, nhưng ở sâu trong tiềm thức của những người cổ hủ này thì người Lương gia bây giờ chính là một loại virus truyền nhiễm, tránh còn không kịp.
Lương Mục Phàm có chút ngượng ngùng, có chút xấu hổ, nhưng Đỗ Khánh Huyền vẫn đứng về phía anh, nhẹ nhàng an ủi.
- Anh Mục Phàm, anh đừng để ý bọn họ, họ cũng chỉ là những kẻ gió chiều nào theo chiều đó thôi, chẳng đáng để buồn đâu anh.
- Cảm ơn em, Huyền Nhi.
Buổi tiệc cũng bắt đầu vắng khách rồi tàn dần, Trình Mộc Cát nhìn ngó xung quanh rất lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy cô em chồng, Trình Mộc Cát liền đi tìm.1
Tại hàng lang của khách sạn, Trình Mộc Cát nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đỗ Khánh Huyền đã bị nhòe đi vì nước mắt, lo lắng cho em gái Trình Mộc Cát liền nhanh chân đi đến, có chút nhướng mày hỏi:
- Sao em lại đứng ở đây khóc? Lương Mục Phàm làm gì em sao?
Đỗ Khánh Huyền lắc đầu, cô không muốn vì chuyện của bản thân mà khiến cho chị