Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Đỗ Khánh Huyền cứ nghĩ bản thân phải đối mặt cực kỳ căng thẳng với cô em chồng, nhưng ngày hôm nay Lương Thoại Di có lịch diễn ở xa, nên cô ta đã rời nhà từ sớm.
Trong ngôi nhà lớn chỉ còn lại một mình Đỗ Khánh Huyền, nhìn xung quanh một lượt cô cũng chỉ cười nhạt.
Ngôi nhà này đến không khí tân hôn còn không có chứ đừng nói là tràn ngập màu hồng, người giúp việc của Lương gia nhìn thấy thiếu phu nhân buồn bã như vậy cũng chỉ biết nhìn nhau.
Chả hiểu lý do gì mà lần này Lương gia lại đổ đốn như thế.
Đại thiếu gia không quan tâm, Nhị tiểu thư càng không để ý đến, mặc cho Lương gia tự sinh tự diệt.
Lắc đầu, chỉ tội cho thiếu phu nhân, vừa vào cửa đã như góa phụ, có chồng nhưng chạm mặt chẳng mấy lần.
- Thiếu phu nhân, sáng nay cô muốn ăn gì?
- Không cần đâu ạ, hôm nay cháu không có tâm trạng ăn sáng.
Mọi người cứ dùng bữa đi.
Nói xong, Đỗ Khánh Huyền đi thẳng ra phòng khách, ngước mắt nhìn những bức ảnh gia đình được trưng ở đây, bất giác nội tâm cô có chút dao động.
Lương Mục Phàm chắc hẳn rất yêu gia đình, nhìn những khung hình tràn ngập hạnh phúc này cũng đủ làm cho Đỗ Khánh Huyền phải ao ước, cô ước gì một ngày nào anh cũng sẽ xem cô là một phần trong gia đình của mình.1
Điều ước cứ ngỡ đơn giản thực sự lại rất xa vời.
Buổi trưa, Lương Mục Phàm về nhà với một số tài liệu gì đó trên tay, nhìn thấy cô thì anh liền gọi:
- Huyền Nhi, em vào phòng đợi anh, anh có chuyện cần bàn với em một chút.
Đỗ Khánh Huyền cũng không nghĩ ngợi gì, có lẽ cô đã đoán được anh đang muốn nói gì với mình rồi.
Nhưng trái lại với cái đau thấu tâm can thì cô lại nhìn anh rất dịu dàng, đáp:1
- Được.
Về phòng riêng, cô ngồi trên giường lớn, trong đầu luôn nghĩ đến nhiều cảnh tượng rất đáng sợ, anh sẽ đưa cho cô một bản hợp đồng hôn nhân có thời hạn sao? Hay anh sẽ thẳng thừ nói với cô rằng "Anh có người mình thích rồi, chúng ta kết hôn chỉ là vì lợi ích của Lương gia mà thôi", hay tàn nhẫn hơn là anh sẽ nói "Chúng ta ly hôn đi".
Những vở diễn bi đát cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô, hết vở này đến vở khác, nó cũng dần dần xâm chiếm cả suy nghĩ của cô.
Lắc đầu thật mạnh một cái, Đỗ Khánh Huyền cố gắng giữ cho bản thân sự bình tĩnh cuối cùng.
Cánh cửa phòng được mở ra, Lương Mục Phàm đi vào, trên gương mặt của anh không giấu nổi sự hạnh phúc, nhưng trái lại với sự hạnh phúc của anh thì Đỗ Khánh Huyền lại có chút ưu sầu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, tại sao anh lại vui vẻ như vậy? Là vì công ty có đối tác mới, hay là vì anh đã chuẩn bị bản ly hôn với cô rồi? Mọi thứ đã và đang diễn ra khiến cho cô không thể không nghĩ đến kết cục bi thương được.
- À, Huyền Nhi, đây là giấy