Hôm nay là phiên tòa ly hôn cuối cùng của Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền, cô hoàn toàn không ngờ mình và chồng cũ đã ly hôn được hai tháng, bây giờ phiên tòa cuối cùng cũng đã diễn ra xong, từ nay trở về sau giữa cô và Lương gia không còn bất cứ một quan hệ nào cả, trong lòng của Đỗ Khánh Huyền có chút gì đó mất mát...!Có chút gì đó lo lắng cho cuộc sống sau này của Lương Mục Phàm, anh là người cuồng công việc, không biết nếu cô không ở bên nhắc nhở thì anh có sống tốt hay không.
Quay trở lại với hiện tại, cả Đỗ gia đang dùng bữa trưa, Nhạc Hoài Thương và Đỗ Hành Du thấy con gái cứ thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó, hai vợ chồng họ nhìn nhau nhưng không nói gì cả, chỉ biết thở dài một tiếng.
Đỗ Hoành Dương nhìn sang em gái, lắc đầu không nói, nhưng trong lòng của anh thì vẫn lo cho đứa em gái này.
Cũng không ngần ngại mà gắp một miếng cá vào chén cơm của cô, nói:
- Ăn nhiều vào.
- Cảm ơn anh hai.
Nhưng miếng cá ngon lành đó còn chưa kịp vào miệng thì mùi tanh của nó đã khiến cho Đỗ Khánh Huyền không chờ nổi mà che miệng chạy vào phòng bếp và nôn khan.
Cả gia đình tám mắt nhìn nhau, Trình Mộc Cát cũng có chút nghi hoặc, ly hôn hai tháng thì chuyện này cũng có thể xảy ra.
Nhưng mà cũng đúng lúc ghê nhỉ, phiên tòa vừa kết thúc thì lại mang thai.
Tuy nói chuyện mang thai là chuyện vui, là chuyện tốt, nhưng đứa bé này sinh ra không có cha thì cũng rất thiệt thòi cho nó, Đỗ Hành Du cũng có suy nghĩ của riêng mình, ông ấy định sẽ đưa Đỗ Khánh Huyền đi du học, một phần là vì môi trường mới sẽ tốt hơn cho tâm trạng của con gái, thứ hai là nếu đứa bé được sinh ở nước ngoài cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng điều ông lo lắng nhất chính là con gái sẽ không đồng ý.
Mỗi người trong gia đình đều có suy nghĩ riêng của mình, Đỗ Khánh Huyền lúc này gương mặt xanh xao bước ra, Đỗ Hoành Dương tiện tay rót một ly nước cho em gái, nói:
- Em sao vậy?
- Em không sao, chắc là ăn không tiêu thôi.
Trình Mộc Cát chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, cô liền nhìn em gái, nói:
- À đúng rồi, Khánh Huyền nè.
- Hả? Dạ? Chị gọi em có gì không?
- Chút nữa Hoành Dương có việc bận rồi, em đi khám thai với chị nha?
Lời nói của cô khiến cho chồng mình đang ăn cũng phải sặc, anh bận việc khi nào sao anh không biết vậy nhỉ? Rõ ràng hôm nay anh đã sắp xếp lịch để đưa vợ đi khám thai rồi mà?
- Ơ vợ à...!Anh...!
- Lúc nãy anh vừa nói anh bận còn gì?
- Ủa...!Anh...???
- Anh bận mà!
Nhìn thấy vợ mình nghiến răng nghiến lợi cũng khiến cho Đỗ Hoành Dương phải nuốt nước bọt, rồi ậm ừ nhận là mình bận.
Nhạc Hoài Thương thấy cảnh tượng này cũng bị chọc cho bật cười, hai vợ chồng nhà này đúng là trẻ con mà.
Đỗ Khánh Huyền cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Hai giờ chiều, Đỗ Khánh Huyền và Trình Mộc Cát đang chuẩn bị đến bệnh viện, Đỗ Hoành Dương luôn miệng dặn dò em gái phải chăm sóc chị dâu cho cẩn thận, nào là nước uống, bánh trái ăn vặt, mọi thứ đều được anh chuẩn bị đầy đủ.
Khánh Huyền đứng một bên nghe vừa buồn cười, vừa có chút đau lòng, cô đã từng nghĩ tương lai mình và Mục Phàm sẽ có tương lai hạnh phúc như vậy.
- Anh hai, anh hai! Em biết rồi, anh dặn em bảy bảy bốn mươi chín lần rồi đó.
Em thuộc nằm lòng rồi nè!
- Khám xong thì về sớm nhé, anh đã đặt lịch rồi.
Em đến bệnh viện chỉ cần nói tên bác sĩ Vũ Thiên Ái, sau đó để chị hai vào khám thai, sau khi xong thì về nhà ngay, không được đi đâu khác nghe chưa hả con nhỏ kia?
- Vâng vâng, em biết rồi.
Dặn dò xong thì Đỗ Khánh Huyền và Trình Mộc Cát cũng lên xe rồi đến bệnh viện.
Đứa bé trong bụng của Trình Mộc Cát rất khỏe mạnh, cô cũng có thời gian dự sinh rồi.
Là gần vào cuối năm, nhưng sau khi khám xong cô không vội về, lại bảo Thiên Ái khám tổng quát cho Đỗ Khánh Huyền.
Kết quả siêu âm thật sự làm cho Khánh Huyền chấn động, cô mang thai rồi! Cô thật sự mang thai rồi, nhưng mà...!Trong lòng của cô lại có một mớ hỗn độn, tại sao đứa trẻ này lại đến vào lúc này chứ, cô và Lương Mục Phàm vừa ly hôn thì cô lại biết tin mình mang thai, chẳng lẽ cuộc đời cô còn chưa đủ muộn phiền hay sao mà ông trời cứ thích trêu ngươi cô chứ!
- Huyền Nhi...!
- Chị hai...!Em...!Em...!
- Đừng nghĩ nhiều, chị nghĩ em nên nói lại với cha mẹ, chắc hẳn họ đã có dự liệu cho em.
Khánh Huyền gật đầu, sau đó cả hai chị em ra về.
Vừa bước ra khỏi phòng khám thì đã bắt gặp Lương Mục Phàm, anh cũng nhìn thấy hai chị em họ, bước chân không chần chừ mà đi đến trước mặt cô, hỏi:
- Hai người đi đâu vậy?
Cơ thể của Khánh Huyền rung lên, Trình Mộc