Ngày đầu tiên ở một đất nước xa lạ, Đỗ Khánh Huyền thật sự thấy bản thân bị lạc lõng, chẳng biết nên đi về đâu, cũng may là anh chị hai đã sắp xếp ổn thỏa nơi ở cũng như trường học, nhưng chỉ có một chuyện khiến cô canh cánh ở trong lòng đó là sự tồn tại của bé cưng, nếu như để Lương Mục Phàm biết được có sự tồn tại của bé con trên cuộc đời này thì liệu anh ấy có chia cắt mẹ con cô không?
Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, cho dù là có chết thì cô cũng không bao giờ để con mình bị bắt đi.
Dù biết đó là ích kỷ, bé cưng cũng không được nhận tổ quy tông, lắc đầu chối bỏ, không được, cô không được phép mềm lòng, cho dù có hi sinh cả cái mạng này thì cô cũng nhất quyết không bao giờ buông bỏ con của mình.
Đang suy nghĩ, nên Đỗ Khánh Huyền cũng không để ý xung quanh, cô liền va vào một anh chàng người Nga, anh ta nhìn liền đỡ lấy cô, quan sát cô một lúc liền hỏi:
- Sorry, are you ok? (Xin lỗi, bạn không sao chứ?)1.
ngôn tình hay
- Im OK! (Tôi ổn!)
Lúc này Đỗ Khánh Huyền có chút ngạc nhiên vì anh chàng này không nói tiếng Nga mà lại dùng tiếng Anh, chắc hẳn nhìn cô không giống với người Nga nên anh ấy mới giao tiếp bằng tiếng Anh để an toàn.
- You are a foreigner? (Bạn là người nước ngoài sao?)
- Yes.
Sau đó anh chàng này cũng tốt bụng mà đưa cô về nhà, sẵn tiện cũng để lại phương thức liên lạc.
Sau đó thì cô cũng biết tên của chàng trai ấy là Andrey, năm nay vừa tròn hai mươi lăm, có cha mẹ đều là người Nga, nhưng họ lại gặp nhau ở Trác Thành, sinh anh ra ở Trác Thành, nên tiếng phổ thông của anh cũng có chút để dùng.
Lúc nghe sự tích về sự ra đời của Andrey cũng khiến cho Đỗ Khánh Huyền phải bật cười, cái này đúng là duyên số cả, hai con người đều cùng lớn lên ở đất nước Nga xinh đẹp, thế mà mãi không gặp nhau.
Khi cả hai đi du lịch đến Trác Thành lại gặp nhau, yêu nhau rồi kết hôn, sinh con ở một đất xa lạ.
Cô cũng không nghĩ lại có chuyện hi hữu như vậy xảy ra.
Trác Thành, một thành phố sầm uất, xa hoa và lộng lẫy, đương nhiên đã là một Thành phố lớn thì nó còn đầy rẫy những cám dỗ nguy hiểm chết người, ấy thế mà vẫn có nhiều nên duyên ở thành phố này, đúng là chuyện lạ.
Từ khi quen biết Andrey thì cuộc sống nơi xứ lạ của Đỗ Khánh Huyền đã khá thoải mái hơn, cô cũng đi theo anh để học ngôn ngữ mới, Andrey cũng nhờ cô dạy lại tiếng phổ thông cho mình.
Mỗi khi hai người họ đi riêng đều giao tiếp bằng tiếng phổ thông thay vì tiếng Nga.
Thân nhau là thế, nhưng cô vẫn chưa nói cho Andrey biết mình mang thai, cũng không biết là cô đang lo sợ cái, chắc là cô sợ anh sẽ nghĩ cô là loại con gái lẳng lơ, chưa chồng mà đã có thai ngoài ý muốn.
Nhưng trái lại với suy nghĩ thiển cận của cô, khi Đỗ Khánh Huyền báo tin rằng mình đang mang thai thì sắc mặt của Andrey rất vui vẻ, anh ấy còn liên tục hỏi cô có muốn ăn gì hay không.
Có nhiều lúc Đỗ Khánh Huyền cũng không biết mình nên đối xử với anh như thế nào cho phù hợp, quan tâm, lo lắng và chăm sóc cô không khác gì một người chồng đang chăm vợ bầu cả.
Ngay cả ngôi trường mà cô đang theo học cũng nghĩ tác giả của bào thai mà cô đang mang chính là Andrey, mặc dù cô đã giải thích rất nhiều lần nhưng họ vẫn nằng nặc cho rằng Andrey là chồng của cô.
- Andrey, sao anh không giải thích rõ ràng với họ.
Anh còn chưa có bạn gái, bị hiểu lầm như vậy thì không hay đâu.
Trái lại với sự lo lắng của Khánh Huyền thì Andrey lại rất thông thả, nói:
- Anh không sợ người đời dị nghị, anh chỉ sợ em cảm thấy buồn.
Maily, em có