Làm đi làm lại mấy lần.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn thời gian thì phát hiện đã bốn giờ sáng rồi.
Đã muộn như vậy mà cô còn chưa về, ăn liên hoan lâu như vậy sao?
Phong Ngự Niên ngồi lặng người trên ghế sô pha, đột nhiên trước mặt xuất hiện cảnh Sanh Ca đang ở trong bữa tiệc, tất cả mọi người đang ồn ào yêu cầu Sanh Ca và Thần Dật uống rượu giao bôi.
Anh đứng phắt dậy.
Không thể được!
Tuyệt đối không thể được!
Anh quay đầu đi ra cửa, còn chưa kịp tới vườn hoa đã bị Lộc Thập Ngũ và Lục Thập Thất ngăn lại.
“Anh Phong, đã muộn rồi, anh không thể ra ngoài lúc này.
”
“Tôi đi tìm Sanh Ca.
”
Lộc Thập Ngũ, Thập Thất vẫn không nhúc nhích: “Cô chủ làm xong việc thì sẽ về, hơn nữa bên người cô chủ đã có anh Thập Nhất bảo vệ rồi, anh cứ kiên nhẫn chờ đi.
”
Nếu như đêm nay là Lộc Thập Nhất có lẽ còn dễ nói chuyện hơn một chút, còn Lộc Thập Ngũ và Thập Thất vốn đã không ưa gì anh, nói một câu với anh cũng lười.
Không thể làm gì, Phong Ngự Niên đành phải quay lại tiếp tục chờ.
Thời gian chờ đợi thường dài dằng dặc và khó khăn nhất.
Trong khoảng thời gian này, anh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Anh mơ hồ nhớ về khoảng thời gian ba năm qua, Sanh Ca đã từng gọi cho anh rất nhiều lần, cô hi vọng anh về nhà ăn cơm với cô, có lần anh sẽ đáp vài câu qua loa, có lần không muốn nói chuyện với cô, anh sẽ trực tiếp ngắt điện thoại, hai ba ngày sau cũng không quay về.
Hóa ra cảm giác chờ đợi cả một đêm khó chịu đến vậy!
Anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên vách tường đối diện, ánh mắt di chuyển theo kim phút, bất giác ngủ quên lúc nào không hay trên sô pha.
Không bao lâu sau, anh bị tiếng mở cửa đánh thức.
Nhìn thấy người đi vào đúng là Sanh Ca, trên mặt anh tràn ngập vui vẻ, anh đứng dậy đón cô: “Em đã về rồi à, thức ăn đã nguội rồi, để anh đi hâm nóng lại.
”
Sanh Ca lạnh nhạt cự tuyệt: “Không cần, tôi đã ăn sáng rồi.
”
“Ăn sáng?”
Phong Ngự Niên quay đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, đã hơn bảy giờ rồi.
Tối qua cô ấy! Vậy mà cả đêm không về.
Mà anh, ngồi trên sô pha chờ suốt cả một đêm.
Trong lòng Phong Ngự Niên rất khó chịu: “Tối qua tại sao em lại không về? Là uống say sao? Em đã ngủ ở đâu? Em đã ở với Thần Dật cả đêm sao? Anh ta có động tay động chân với em không?”
Sanh Ca im lặng.
Liên quan gì đến Thần Dật chứ?
Hơn nữa sao lại hỏi nhiều như vậy, muốn cô trả lời cái nào trước vậy?
Cô vừa đổi dép vừa nói: “Tối hôm qua Tiểu Tình uống say, tôi đã đưa cô ấy về chỗ cô ấy, sau đó cô ấy lại chóng mặt buồn nôn nên tôi đã ở lại chăm sóc cô ấy cả đêm.
”
Phong Ngự Niên sững sờ tại chỗ.
Chu Tiểu Tình?
Cái cô thực tập sinh mới xuất đạo kia hả?
Mịa nó, tại sao anh đã phải phòng đàn ông rồi, đến phụ nữ cũng phải phòng là sao?
Sanh Ca xoa bóp bả vai đã căng cứng, đang chuẩn bị lên tầng.
Phong Ngự Niên kéo tay cô lại: “Sanh Ca, hôm qua anh đã mất ba tiếng đồng hồ để nấu mấy món trên bàn kia, anh rất thành tâm, em có muốn! ”
Mấy chữ “nếm thử hay không” còn chưa kịp nói ra, đã bị Sanh Ca lạnh lùng đánh gãy.
“Vậy thì sao? Tôi đã ăn rồi, nếu anh chưa ăn sáng thì anh ăn đi.
”
Tim anh đột nhiên đau nhói, anh bị những lời này đè ép đến thở không ra hơi, lặng người một lúc vẫn không thể thốt lên lời.
Sanh Ca nhìn thấy anh không còn việc gì nữa, giằng tay ra khỏi tay anh, rồi lên tầng về phòng.
Phong Ngự Niên nhìn bóng lưng cô đang rời đi, rồi quay đầu nhìn bàn thức ăn tối qua chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, vẫn còn nguyên vẹn chưa xê dịch, một miếng cũng chưa động.
Trên bàn bày biện tinh xảo vẫn còn nguyên, nhưng thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, lạnh giống như lòng người vậy.
Đột nhiên một cảm giác mất mát cùng áy náy trào dâng trong lòng anh.
Sanh Ca ở trên lầu thay một bộ quần áo rồi đi xuống, vừa đến cầu thang nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía đứng nguyên tại chỗ của anh.
Cô họ nhẹ một tiếng, làm cho người nào đó vội vàng thu lại suy nghĩ: “Mau ăn cơm đi, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.
”
“Đi đâu?”
Khóe miệng Sanh Ca nhếch lên: “Biệt thự Phong Văn.
”
!
“Bang” một tiếng thật lớn vang lên.
Mấy người chủ của biệt thự đều đang ngủ, bị tiếng vang bất thình