Tự Niên nhắm đôi mắt khóc sưng vù rồi tiếp tục nói:
“Thật ra boss là đội trưởng của đội mười bốn của Cục điều tra quốc gia...!Ngày đó trong cục ra lệnh khẩn cấp, loại mệnh lệnh này sẽ chỉ được đưa ra khi có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng boss không muốn rời đi mà chưa từ biệt, hơn nữa còn muốn làm nốt việc cuối cùng cho cô.
Vì vậy anh ấy đã xin hoãn ba ngày, vết thương trên người anh ấy chính là hình phạt do làm trái mệnh lệnh.”
Gia tộc nội loạn không phải chuyện nhỏ, chỉ sơ ý một chút sẽ khiến toàn bộ sụp đổ.
Chậm trễ một ngày sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị tước quyền quản lý, hoàn toàn không phải là chuyện vụn vặt đơn giản.
Nhưng Phong Ngự Niên lại vì cô, thà bị phạt cũng muốn trì hoãn ba ngày.
Tự Niên cố nén nỗi đau, tiếp tục nói: “Ba mươi rôi, anh ấy bị quất đến phun máu, cuối cùng người thi hành không nhẫn tâm nên chỉ đánh hai mươi roi.”
Sanh Ca liếc nhìn chiếc áo đẫm máu, không thể hiểu nổi.
“Loại roi gì mà nặng vậy? Mới hai mươi roi đã khiến anh ấy bị thương, bị quất đến phun máu như thế?”
“Không phải là roi bình thường, là cây roi đen sợi vàng, thân roi được phủ kín những chiếc gai nhỏ, chỉ cần khẽ quất là có thể tóe máu.
Huống chi, người thi hành không hề châm chước, mỗi một roi đều chìm sâu vào thịt ba phần.
Bởi vì boss bị bỏng, nên trên lưng chẳng có mấy chỗ có thể chịu được hình phạt, thậm chí năm roi cuối cùng đều quất lên trên thắt lưng...”
Tự Niên không thể kể tiếp, vừa tức lại vừa đau lòng.
Sanh Ca căn bản không dám nghĩ, mới nghe thôi mà cô đã thấy khắp người đau nhức.
Vốn dĩ trên lưng anh có vết thương, sao có thể chống đỡ nổi hình phạt nặng như vậy?
Thảo nào, lần này anh sẽ xảy ra chuyện, lê tấm thân chằng chịt vết thương vẫn muốn đi giết người thay cô.
Thật đúng là không muốn sống nữa mà!
Cô siết chặt chiếc áo sơ mi đẫm máu, các khớp ngón tay đã nắm đến trắng bệch, chóp mũi lại bắt đầu chua xót.
Nhưng trước mắt Tự Niên, cô vẫn cố nén nước mắt trở lại.
Tự Niên thấy cô đã biết rõ tình hình thực tế, tuy rằng vẻ mặt buồn bã, nhưng cuối cùng không hề rơi một giọt lệ nào.
Trong lòng thật sự cảm thấy không đáng cho boss nhà mình.
Yêu một người phụ nữ tuyệt tình như vậy, là nỗi buồn của boss.
Nhưng với tư cách là cấp dưới cũng như kẻ ngoài cuộc, anh ta không có quyền chỉ trích Sanh Ca làm không đúng.
Anh ta thở dài, nói với giọng bình tĩnh nhất có thể:
“Thật ra, hôm nay tôi tới đây là muốn tạm biệt với cô Sanh Ca.
Tôi phải đi rồi, tôi là cấp dưới của boss, bây giờ anh ấy đã mất, tôi phải đi theo sếp mới làm việc.
Sau này...!e rằng sẽ không trở lại thành phố Phương nữa, cô Sanh Ca, bảo trọng.”
Sanh Ca chỉ im lặng nhìn anh ta.
Tự Niên cụp đôi mắt buồn ba, xoay người đi ra cửa.
Anh ta vừa mới đi được hai bước, lại cảm thấy không cam lòng.
“Không ai sinh ra đã hiểu được thế nào là yêu, boss anh ấy cho rằng Mộ Chỉ Ninh có ơn với mình nên ép bản thân đi thích cô ta.
Nhưng thật ra, chính anh ấy lại không biết trong ba năm kết hôn với cô, anh ấy đã yêu cô.
Cho dù Mộ Chỉ Ninh có dán tới, anh ấy cũng không hề chạm vào cô ta.”
“Lần cô nhảy xuống máy bay kia là do Lưu Niên giả vờ mượn tay anh ấy làm.
Boss hoàn toàn không biết chuyện, còn tìm cô hơn nửa tháng trong dãy núi, bị boss Sâm đuổi giết.
Nhưng đổi lại chỉ nhận được sự trả thù, nhục mạ và tra tấn của cô.”
“Mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, anh ấy đều lấy mạng sống của mình ra để cứu cô.
Nhưng lại bị cô bắt nạt, ngược đãi, từ trước đến nay cũng chưa từng oán thán một câu.
Anh ấy buông bỏ lòng tự tôn của đàn ông, mỗi ngày đều hèn hạ bồi tội với cô, lẽ nào cô...!không hề cảm động một chút nào ư?”
Những lời này của Tự Niên giống như hàng vạn mũi kim, đâm thật mạnh lên trái tim cô.
Nỗi đau lan tràn, khắp người đau đớn.
Cô cắn môi đến mức hằn lên một hàng vết máu, sự hối hận cùng tự trách mãnh liệt đã nhấn chìm của người cô.
“Xin...!xin lỗi.”
Lúc cô nói ra ba chữ này, giọng nói đã khản đặc.
Tự Niên lại thở dài lần nữa, thu lại cảm xúc khác thường trong đáy mắt rồi đi ra ngoài, tiện tay giúp cô đóng cửa lại.
Chờ đến khi anh ta đi rồi, Sanh Ca ôm chiếc áo sơ mi đẫm máu vào trong lòng.
Nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, khóc đến mất tiếng.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện trở về từ công xưởng bị bỏ hoang ngày đó.
Anh ngồi ngay ngắn trên xe, hóa ra là đau đến mức căn bản không dám dựa lưng vào ghế.
Lúc trên cầu thang, anh đỡ lan can cất từng bước một.
Trên thắt lưng có vết thương, nên mỗi bước đi sẽ động tới chỗ đó ư?
Lâu như vậy rồi, lần đầu tiên anh trở về nhà lại không lập tức đi nấu cơm, mà lấy cớ buồn ngủ.
E rằng, lúc ấy cơ thể đã chống đỡ đến cực hạn.
Cô buồn bực đấm mạnh