Lộc Hoa thấy cô khóc quá mức thương tâm, cũng rớt nước mắt theo, ôm chặt cô vào trong lòng.
“Nhóc, em bình tĩnh một chút, đây không phải là lỗi của em.
Nên em không cần ôm hết trách nhiệm lên người mình, là em không biết rõ.
Em còn tiếp tục hành hạ bản thân như vậy, thì cơ thể của em sẽ không trụ nổi đấy.”
Sanh Ca túm chặt lấy ống tay áo của anh ta, trong đầu tràn ngập cơn ác mộng một ngày trước khi xảy ra sự việc.
Đó là cả người Phong Ngự Niên đều là máu, dáng vẻ tuyệt vọng quỳ rạp trong biển lửa.
Cô hoàn toàn không nghe thấy Lộc Hoa nói gì cả, làm thế nào cũng không kìm được nước mắt.
“Anh ba, em vẫn luôn tưởng rằng anh ấy cướp máy bay là muốn giết em.
Cho nên, dĩ nhiên em căm hận và tra tấn anh ấy, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào của Ngự Niên.
Tổn thương mà anh ấy gây ra cho em trước kia chỉ có lạnh nhạt cùng châm biếm mà thôi.
Nhưng em lại còn ngược đãi cơ thể của anh ấy, thật sự ra tay.
Tất cả đều là lỗi của em, là em hại chết anh ấy, là em...”
Lộc Hoa nâng khuôn mặt giàn dụa nước mặt của cô lên, dịu dàng nhắc nhở bên tai cô hết lần này đến lần khác.
“Không phải đâu nhóc, em không hề sai, em cũng không hại chết anh ta.
Đây là sự lựa chọn của anh ta, anh ta đã mất, nhưng em vẫn cần phải tiếp tục sống, em đừng làm khổ bản thân nữa!”
“Nhưng mà anh ba...”
Cô cuộn tròn trong lòng Lộc Hoa, khóc lạc cả giọng.
“Em cũng muốn làm tê liệt bản thân, em đã uống rất nhiều rượu, cố gắng quên đi những chuyện này sáng suốt trở lại.
Nhưng em làm không được, em càng uống thì càng tỉnh táo.
Trong đầu tràn ngập dáng vẻ anh ấy bị thương chảy máu, anh ơi, em...”
Cô khóc đến nghẹt thở, bỗng nhiên hô hấp dồn dập, ý thức không chịu khống chế ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Nhóc!”
Lộc Hoa bị dọa chết khiếp, vội vàng kêu Lộc Thập Nhất đi tìm bác sĩ tới nhà, sau đó bế cô ra khỏi phòng tắm, đưa trở lại phòng trên tầng ba.
Bởi vì ở đây toàn là đàn ông, nên không tiện thay quần áo hay lau người cho Sanh Ca.
Vì thế, Lộc Hoa lại bảo Lộc Thập Ngũ lái xe đi đón bà Trương ở biệt thự ven biển tới đây.
Cả đám người vây quanh Sanh Ca đang hôn mê suốt một ngày một đêm, vội đến mức chân không chạm đất.
Sau khi bác sĩ tới đây, tiêm một mũi hạ sốt cho cô, nhưng cơ thể Sanh Ca quá yếu, lại bụng rỗng uống rượu trắng có nồng độ cao liên tục ba ngày.
Dạ dày sắp bị đốt thủng, truyền hết hai bình dinh dưỡng lớn, sắc mặt mới dần khôi phục một chút.
Tiếp theo là một đống chữa trị, cả đám người bận rộn suốt hai ngày hai đêm, thì người yếu ớt nằm trên giường mới chậm rãi tỉnh lại.
Đầu Sênh Ca đau như búa bổ, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên vẫn là cái tên đó.
“Phong Ngự Niên...”
Tuy cổ họng cô khàn khàn, nhưng Lộc Hoa đang ngồi bên mép giường vẫn nghe thấy được.
Anh ta khẽ thở dài, trên tay đang thổi nguội canh gà bà Trương vừa mới hầm cho Sanh Ca: “Nhóc, em hãy quên anh ta đi, anh ba tin rằng sau này em sẽ gặp được người đàn ông càng tốt và yêu em nhiều hơn.”
Sanh Ca ngạc nhiên liếc nhìn Lộc Hoa, muốn cãi lại nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng.
Xã hội này, con người đều rất thực tế, có mấy ai có thể đánh đổi tính mạng mình vì người khác chứ?
Cả đời này cô sẽ không thể gặp được người đàn ông nào yêu mình như vậy nữa.
Trái tim đau nhói một trận, Sanh Ca ra sức nắm chặt lấy nó, đau đến mức mặt màu nhíu chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lộc Hoa biết cô không chấp nhận nổi, nhưng cũng hết cách, nên chỉ đành tiếp tục dịu dàng khuyên nhủ:
“Em vẫn còn trẻ, ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt đẹp, đừng lại nghĩ tưới những đau khổ đó được không? Từ lúc em trở về từ lễ tang của anh ta, em xem mấy ngày nay mình đã hốc hác thành dáng vẻ gì rồi.
Anh ba nhìn mà đau lòng.”
“Nếu để cha và anh cả, anh hai biết được, chắc chắn cũng sẽ đau lòng chết mất.
Em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho những người thân yêu thương em chứ?”
Sanh Ca quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài ô cửa, không để ý tới anh ta.
“Nào, nhóc, uống canh gà đi, bà Trương canh hầm cho em đấy, uống rất ngon.”
Lộc Hoa đưa muỗng lên miệng cô.
Sanh Ca không chịu uống, mím chặt cánh môi trắng nhợt hơi khô của mình lại.
Lộc Hoa biết tính cách cô quật cường, lại thở dài, chỉ có thể khuyên nhủ cô bằng cách khác.
“Nếu em muốn bù đắp cho anh ta, thì phải nhanh chóng khỏe lên.
Bây giờ, anh ta đã chết, nhà họ Phong cũng chỉ còn lại hai người phụ nữ đau khổ chống đỡ.
Tuy nói hiện tại, tất cả tài sản của nhà họ đều ở trong tay em, nhưng bên phía Phong Văn Đống nhất định sẽ ngáng chân em.
Dù sao em cũng phải thu xếp ổn thỏa cho người thân của anh ta.”
Cuối cùng, con ngươi của Sanh Ca cũng sáng lên đôi chút.
Lộc Hoa mừng rỡ nói tiếp: “Em phải nhanh chóng khỏe lên, tìm ra một cách giải quyết tốt nhất, em nói