Đôi mắt cô đỏ lên, giọng điệu kiên định.
Lộc Thập Nhất cảm thấy rất đau lòng cho cô, nhưng lại không thể không dội cho cô một gáo nước lạnh: “Cô chủ à, cô tỉnh táo lại đi, anh Phong đã mất rồi, tro cốt của anh ấy cũng được chôn ở nghĩa trang thành phố Phương.
Nửa năm nay cô đã tự mình đến đó rất nhiều lần rồi, cô có còn nhớ không!”
Sanh Ca đông cứng cả người, trên khuôn mặt xuất hiện sự nghi ngờ chính bản thân mình.
Lộc Thập Nhất kiềm chế sự nghẹn ngào lại: “Cô đừng hành hạ bản thân mình nữa, anh Phong sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đâu, cô hãy buông tha cho bản thân mình đi! Ban nãy chắc là cô đã nhìn nhầm rồi!”
Đúng vậy.
Làm sao một người đã chết được nửa năm rồi lại xuất hiện trong quán bar Mật Sắc ở thành phố S được.
Là cô đã phát điên rồi...
Đôi mắt trong veo dần dần phủ đầy sương, cô ôm chặt trái tim mình, lại cảm thấy nghẹt thở khó chịu.
Lộc Thập Nhất thấy cô đau lòng như vậy thì cũng bật khóc theo: “Cô chủ, cô say rồi, chúng ta đi thôi, Lộc Thập Ngũ và mọi người đã đặt khách sạn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi sớm thôi.”
Sau khi mừng hụt một trận, thì Sanh Ca dường như đã nản lòng, cả người mềm nhũn mất hết sức lực.
Sau sự việc này, cô thực sự không có tâm trạng tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa, vì vậy cô cũng dứt khoát nghe lời Lộc Thập Nhất trở về khách sạn.
Bọn họ vừa đi xuống lầu, đúng lúc Tự Niên từ một thang máy khác đi ra, ung dung thong thả bước vào phòng riêng VIP ở góc trong cùng.
......
Đến khách sạn, vừa bước vào phòng, Sanh Ca đã lao vào phòng tắm, vặn vòi sen, để nước chạy ở mức tối đa.
Nước nóng hổi, nhưng trái tim cô dường như đã tê dại, toàn thân lạnh ngắt.
Cô để vòi hoa sen xối xả từ trên đầu xuống, cố gắng đánh thức lý trí của mình từng chút một.
Đôi mắt đã cay xót không chịu được, nước mắt lặng lẽ hòa vào nước nóng rồi biến mất không chút tăm tích.
Nội tâm cô đã nói đi nói lại với bản thân mình rằng Phong Ngự Niên đã chết, anh vì cô mà chết, cả đời này anh không thể quay lại được nữa.
Tại cửa phòng, Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Ngũ nhìn thấy trạng thái của Sanh Ca khi quay về đều rất kỳ lạ.
“Lúc cô chủ nói hôm nay phải đi dự tiệc tâm trạng không phải là cũng còn ổn định lắm sao? Sao lại trở về với trạng thái này? Bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lộc Thập Nhất thở dài: “Cô chủ uống say.
Hình như nhìn thấy một người đàn ông có bóng lưng rất giống anh Phong, lại nhớ đến những chuyện đau lòng đó.”
Nhóm người nghe vậy, không hẹn mà cùng đồng thanh thở dài.
......
Ngày hôm sau, khi Sanh Ca tỉnh dậy, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô thu dọn là tâm trạng tồi tệ của mình tối hôm qua, chính thức lên đường trở về nhà họ Lộc.
Khu biệt uyển cũ của nhà họ Lộc rất lớn, toàn bộ núi núi An Ninh ở ngoại ô thành phố S đều đã được tổ tiên của Nhà họ Lộc mua lại, tất cả các biệt thự đều được bao quanh bởi núi và nước, bốn mùa phong cảnh tuyệt đẹp, không khí cũng vô cùng tốt.
Chú ba và chú tư của Sanh Ca đều sống trên sườn núi.
Khi Sanh Ca lái xe lên, trực tiếp bỏ qua hai biệt thự và đi thẳng đến nơi ở của Lộc Thiệu Nguyên ở đỉnh núi.
Người quản gia già chú Lâm, đã đợi ở cửa biệt thự rất lâu rồi.
Thấy xe của Sanh Ca dừng lại, ông ta chạy lon ton tới trước và tự mình mở cửa giúp Sanh Ca.
“Cô chủ đã trở lại rồi, boss nhớ cô lắm đấy, boss đang ở trong phòng sách đợi cô.”
“Được rồi, chú Lâm vất vả rồi.”
“Không dám không dám ạ.”
Chú Lâm được yêu thương mà kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nhóm vệ sĩ của Sanh Ca, tất cả đều không mang theo gì cả: “Cô chủ, sao cô không mang theo hành lý?”
Vẻ mặt của Sanh Ca nhàn nhạt: “Cháu chỉ trở về thăm cha tôi mà thôi, cháu không định trở lại đây.”
Khu biệt uyển cũ của nhà họ Lộc có quá nhiều người khiến cô phiền lòng, cô sợ mình ở lại đây ban đêm sẽ không thể ngủ được mất.
Cô đi thẳng vào đại sảnh, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót từ cầu thang đi xuống.
Tống Niên mặc một chiếc váy ngang hông màu vàng nhung phiên bản giới hạn, trang điểm tinh tế, mỗi bước đi đều thướt tha yểu điệu.
Một đôi mắt hạnh tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Sanh Ca.
Chị ta còn chưa qua ba mươi tuổi nên làn da được chăm sóc cực kỳ tốt, cả hai trông giống như hai chị em vậy.
Sanh Ca chỉ hờ hững liếc nhìn chị ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại và bước lên lầu.
Tống Niên cau mày, có chút không vui cản đường cô.
“Cô chủ nhà học Lộc của chúng ta đã nhiều năm không về nên càng ngày càng không biết phép tắc rồi.
Gặp tôi mà còn không biết lên tiếng chào hỏi nữa? Sau khi ở vài năm trong cô nhi viện, quả nhiên đã không có chút giáo dục rồi.”
Sanh Ca không bị chị ta khiêu khích, khóe miệng nhếch lên sự châm chọc.
“Sống ở biệt thự lâu như vậy, chị thật sự cho rằng mình là nữ cậu Ngự ở đây sao? Dựa vào chị mà cũng xứng làm trưởng bối của tôi à.
Muốn để tôi coi trọng chị, chị có thể gánh vác nổi không?”
Tống Niên hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Sao tôi lại không chịu nổi?