Tự Niên vội vàng tát vào mặt mình ngăn những suy nghĩ bậy bạ đó.
Đây là lần đầu tiên anh ta hành động một mình với cô Sanh Ca, có lẽ tính cách cô chính là như vậy, anh ta nên tin tưởng tình cảm của cô dành cho Boss!
Nhưng, những điều này tuyệt đối không thể để cho Boss biết được!
Trong phòng ngủ.
Sanh Ca dùng phần sắc bén của con dao chậm rãi lướt trên mặt của Kỷ Tinh Huy, một đường từ cổ anh ta đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trước ngực của anh ta.
Kỷ Tinh Huy run rẩy, sợ rằng giây tiếp theo con dao sẽ xuyên thủng qua da của anh ta.
Có một luồng khí kỳ lạ u ám nào đó phảng phất ở xung quanh, khiến anh ta cảm thấy rất khó thở.
Sanh Ca thấy anh ta sợ đến như vậy, cười lạnh: “Chỉ có một con dao thôi mà đã sợ đến như vậy, loại gà con yếu đuối như anh, mà cũng dám đấu với anh Ngự của tôi sao?”
Kỷ Tinh Huy hình như bị k.ích th.ích bởi câu nói này, sự sợ hãi trên khuôn mặt giảm đi rất nhiều.
Bởi vì trong lòng anh ta biết rõ, Sanh Ca không dám cũng không thể giết anh ta ở trong nhà họ Kỷ.
Thấy anh ta im lặng, Sanh Ca cũng đoán được anh ta đang nghĩ gì: “Đúng vậy, tôi sẽ không giết anh, con người tôi khá là thích tra tấn, thích sự tàn bạo từ từ chậm rãi, vì vậy hôm nay tôi tới chính là muốn kiếm chút lợi ích mà thôi.
”
“Anh Ngự là vì anh, nên bây giờ đang nằm trên bàn phẫu thuật, anh dựa vào đâu mà nằm trên giường ngủ thoải mái như vậy chứ, tôi muốn cho anh tỉnh táo lại, cảm nhận sự tra tấn đau đớn hơn gấp mười lần anh ấy!”
Trong mắt cô hiện lên sự tàn nhẫn, mũi dao từ từ tiến sâu vào lồng ngực của Kỷ Tinh Huy, nhưng rất có chừng mực không đâm thủng tim của anh ta.
Máu tươi lập tức trào ra, nhuộm đỏ chiếc áo tắm trắng tinh ở chỗ ngực của Kỷ Tinh Huy, anh ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Yên tâm, vết thương nhỏ này không đến nỗi lấy mạng của anh ngay lập tức đâu.
”
Sanh Ca rút con dao lại, sau đó lấy ra một gói thuốc bột mở ra đưa cho Kỷ Tinh Huy xem.
“Đây là bột ngứa, tôi sẽ rắc lên khắp người của anh, khi anh ngứa tới mức không chịu được thì cơ thể của anh sẽ co giật dữ dội, máu ở khắp cơ thể sẽ chảy nhanh hơn, máu ở miệng vết thương cũng chảy ra liên tục, chỉ là không biết nếu chảy như vậy cả một đêm, anh có chết vì bị mất máu quá nhiều hay không nhỉ? Chúng ta thử xem nhé?”
Giọng điệu của cô vô cùng ngây thơ, nhưng lại nói những lời cực kỳ độc ác.
Kỷ Tinh Huy hoảng sợ nhìn gói thuốc bột trong tay của cô, lắc đầu liên hồi, lẩm bẩm cái gì đó.
Sắc mặt của Sanh Ca lạnh lùng, cũng không nhiều lời với anh ta, trực tiếp bắt đầu bôi bột từ cổ của anh ta, tàn nhẫn bôi lên khắp người anh ta.
Có vài chỗ cần bôi thuốc cô không tiện ra tay, nên cô gọi Tự Niên vào.
Tự Niên biết cô còn muốn bôi thuốc vào giữa hai chân từ đầu đến cuối của Kỷ Tinh Huy, anh ta sợ tới mức nơi nào đó cũng tự động co rúm lại, giơ ngón tay cái lên bái phục cô.
Chiêu này đúng thật là đủ gây hại, cũng đủ tàn nhẫn!
Nếu Kỷ Tinh Huy không chịu đựng được, chắc trực tiếp héo tàn tới kiếp sau luôn nhỉ?
…
Trong bệnh viện.
Kỷ Ngự Đình trải qua cuộc phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lấy ra được viên đạn ở trong ngực, cũng may là vị trí của viên đạn lệch hai inch, không bắn trúng tim.
Nhưng vẫn do mất máu quá nhiều, cơ thể rất yếu, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, cho nên được chuyển qua phòng bệnh thường.
“Sanh Sanh…”
Anh mơ hồ tỉnh dậy sau khi bị tiêm thuốc mê, giọng nói khàn khàn yếu ớt, đôi mắt vô thức nhìn xung quanh.
Trong phòng bệnh trắng toát không một bóng người.
Không có Sanh Ca mà anh đang rất nhớ nhung, thậm chí cũng không có bất kỳ ai khác, chỉ có một mình anh đang nằm trên giường bệnh.
Mùi vị cô đơn lạnh lẽo thoang thoảng trong không khí.
Rõ ràng là vẫn chưa hết hẳn thuốc mê, nhưng anh lại cảm thấy ngực mình rất đau, đến mức anh thở không nổi.
Sanh Ca đã nói là sẽ đợi anh ra, còn nói sẽ nghe anh giải thích.
Cô sẽ không lừa anh!
Anh mặc kệ đầu óc đang quay cuồng, không quan tâm miếng băng gạc vừa được quấn quanh ngực, trực tiếp ngồi dậy xuống giường, đôi chân yếu ớt, chỉ có thể bám vào vách tường, đi từng chút một tới cửa phòng bệnh.
Ngoài hành lang, vô cùng yên tĩnh.
Ngoài anh ra, không có bất cứ ai, chỉ có những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào khuôn mặt tái nhợt của anh, khiến anh rất đau đớn.
Đôi mắt của anh đỏ hoe, ngực vô cùng khó chịu, nỗi đau mạnh mẽ siết chặt lấy anh.
Lồng ngực đau dữ dội, còn đau hơn gấp trăm lần khi bị viên đạn xuyên qua.
“Sanh Sanh! ”
Em đang ở đâu?
Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?
Anh muốn đi tìm Sanh Ca, nhưng bởi vì đã dùng hết sức lực để bước ra khỏi phòng bệnh, cơ thể yếu ớt mềm nhũn, nên chỉ có thể gắng gượng dựa vào cửa.
Không nhìn thấy hình bóng của