Cô dìu Kỷ Ngự Đình đến giường bệnh, đắp chăn giúp anh.
Nhưng anh vừa phẫu thuật xong, cơ thể yếu ớt, đứng ngoài hành lang hơn nửa tiếng đồng hồ, cả người đều đã lạnh toát.
Sanh Ca giúp anh bật máy sưởi ấm lên, ngồi bên cạnh giường anh.
Cô rót cho anh một cốc nước nóng rồi đưa đến tay anh, nói trước anh một bước: "Nhiều chuyện trong lúc anh phẫu thuật, Tự Niên đã nói rất rõ với em, em không cần anh giải thích lại một lần nữa, nhưng mà em có một vài thắc mắc, cần anh giải đáp.
"
Kỷ Ngự Đình gật đầu.
"Tại sao anh lại trở thành Phong Ngự Niên? Nếu như anh là Kỷ Ngự Đình, vậy thì Phong Ngự Niên thật đang ở đâu?”
Kỷ Ngự Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của cô xong anh mới nói: "Em còn nhớ những gì anh đã nói với em về vụ tai nạn xe mười ba năm trước không? "
"Nhớ rõ.
"
"Phong Ngự Niên thật, cậu ấy đã mất lúc mới mười lăm tuổi khi cố gắng cứu anh rồi, lúc đó nhà họ Kỷ rất hỗn loạn, anh vẫn còn nhỏ tuổi nên không có cách nào chống lại chú hai và chú ba trong nhà, từ khi còn nhỏ Phong Ngự Niên đã bị ông nội Phong đưa đến cục điều tra Quốc gia, ngay cả người của anh cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy.
"
"Vậy nên ông nội để cho anh tạm thời thay thế tên Phong Ngự Niên với lý do tị nạn, trong vụ tai nạn xe mười ba năm trước, những người hộ tống anh trong xe đều đã chết hết, không ai ở thành phố Phương biết được thân phận thật sự của anh, vậy nên anh cứ men theo đó trở thành Phong Ngự Niên, giúp cậu ấy hiếu kính với ông nội và mẹ cậu ấy, giúp cậu ấy khôi phục lại Phong thị.
"
"Thì ra là như vậy.
" Sanh Ca cụp đôi mắt xuống: "Vậy sáu tháng trước, hũ tro cốt của anh cũng là giả à? Thi thể của anh bị Lộc Thập Cửu đốt, cũng là giả ư?"
"Tro cốt là có thật, là của Phong Ngự Niên thật, còn về phần thi thể, lúc đó Tự Niên tìm thấy một người đàn ông có thân hình giống anh, bởi vì hỏa hoạn nên đã hoàn toàn bị thiêu rụi, vậy nên Lộc Thập Cửu mới chắc chắn sẽ không ai phát hiện.
"
Giọng nói của anh khàn khàn mềm mại, khi ánh mắt anh nhìn về phía Sanh Ca, trong mắt anh hiện lên một tia sáng nhạt.
"Sanh Sanh, không phải anh cố ý lừa dối em, nếu anh trở lại thành phố S và nắm quyền nhà họ Kỷ thì… Anh thật sự không thể quay về được nữa, nhưng em không biết, lúc anh biết em công khai tiết lộ thân phận mình là đứa con gái danh giá của nhà họ Lộc, anh đã vui vẻ nhường nào đâu.
"
Sanh Ca không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm anh.
Bị cô nhìn chằm chằm với sắc mặt vô cảm, Kỷ Ngự Đình có chút chột dạ: "Trong buổi tiệc tiếp đón đêm hôm đó anh không ra nhận em, còn lừa dối em diễn trò với em, anh sai rồi, nếu như em vẫn còn chưa hết giận, thì cứ tiếp tục phạt anh, anh sẽ nhận hết, vậy có được không?"
"Không được.
"
Kỷ Ngự Đình không ngờ tới cô lại từ chối dứt khoát như vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Đôi mi dài cong vút của anh nhẹ nhàng rũ xuống, không thể che giấu được nỗi buồn trong mắt.
Trong khi anh không chú ý, Sanh Ca cúi người xuống, khẽ hôn lên mắt, trán, khuôn mặt và cuối cùng là đôi môi mỏng lạnh lùng của anh.
"Đồ ngốc, em không còn tức giận nữa.
"
"Thật ư?"
Đôi mắt đen nhánh của Kỷ Ngự Đình lại một lần nữa sáng lấp lánh: "Vậy là em vẫn chưa giải trừ hôn ước đúng không? Có phải là tha thứ cho anh rồi không?"
"Anh đoán thử xem?"
Sanh Ca hôn lên đôi môi anh một lần nữa, dùng hành động với anh để chứng tỏ thái độ của mình.
Hai người bọn họ nhắm đôi mắt lại cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Đang hôn, nhưng Kỷ Ngự Đình lại chủ động né tránh, từ chối tiếp tục hôn sâu với cô.
"Sao vậy? Không thích à?"
Sanh Ca không đứng dậy, nhưng vẫn giữ một khoảng cách gần trong gang tấc với anh.
"Không phải…"
Hơi thở của Kỷ Ngự Đình dần trở nên rối loạn, vành tai hơi đỏ lên, đôi mắt đen láy ẩn hiện lo lắng quay đầu tránh sang một bên.
Sanh Ca nhìn thấy bộ dạng này của anh, cũng đoán được xảy ra chuyện gì: "Muốn à?"
Tai anh đỏ bừng đến mức sắp chảy máu, lông mi anh lo lắng run rẩy, do dự một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí hỏi: "Có được không…"
Sanh Ca cởi hai cúc áo trên cổ áo bệnh nhân của anh, vết thương trên ngực vẫn đang được quấn vải dày, còn có hai vết roi trên cánh tay đêm qua cũng đang được quấn vải.
Hơn nữa, anh vừa mới phẫu thuật xong xong, cơ thể còn rất yếu thì làm sao vận động được.
"Thân thể của anh không được phải không?"
Cân nhắc đến những yếu tố này, Sanh Ca hầu như không cân nhắc nữa, thốt ra một câu.
Đợi đến khi cô phản ứng lại thì lời nói đó đã không còn rút lại được nữa rồi.
Khao khát chiến thắng từ phương diện kia của người đàn ông khiến Kỷ Ngự Đình lập tức phấn khích: "Ai bảo không được! Nếu không thì thử tí đi?”
Tuy rằng khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, nhưng vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta chân yếu tay mềm.
Bởi vì một câu của Sanh Ca, mà đôi mắt đen của