Sắc mặt của Kỷ Ngự Đình tái mét, như thể người bị bác sĩ kết án tử hình không phải là anh vậy.
“Ý của anh là, nếu vi rút không được ức chế tốt, một ngày nào đó tôi có thể đột ngột qua đời sao?”
Dịch Tử Minh cúi đầu, không trả lời.
Dường như là đang mặc định.
Kỷ Ngự Đình cũng im lặng.
Vốn dĩ nghĩ rằng cơ thể dưới tác dụng của thuốc ức chế, ít nhiều gì cũng có thể sống thêm vài chục năm cũng không có vấn đề gì.
Nếu anh sớm biết có chuyện này, vậy thì anh sẽ không bao giờ để cho Sanh Sanh biết rằng anh vẫn còn sống, để tránh sau này cô sẽ lại đau khổ một lần nữa vì cái chết.
Trong không khí u buồn nặng nề, Tự Niên không kìm được lòng và lặng lẽ đứng một bên rơi nước mắt.
Kỷ Ngự Đình nghe thấy tiếng nức nở, nhìn nặng nề nhìn anh một cái: “Cậu đang khóc cái gì vậy? Tôi còn chưa chết mà.”
“Tôi, tôi chỉ cảm thấy...” Cảm thấy rằng ông chủ thật đáng thương.
Chưa đầy ba mươi tuổi mà suốt ngày phải chịu đựng những đau đớn giày vò, còn phải sống trong những ngày nơm nớp lo sợ.
Anh thật là khổ quá mà!
Dịch Tử Minh gãi đầu, có chút xấu hổ: “Thực ra cũng không tồi tệ đến như vậy, tôi chỉ nói là nếu như, theo tình hình hiện tại mà nói chỉ cần tôi phối hợp chữa trị và duy trì sức đề kháng tốt, ít nhất thuốc ức chế của tôi cũng có thể bảo vệ được anh Ngự khoảng mươi năm!”
Vẻ mặt Tự Niên rất buồn: “Hai mươi năm sau thì sao?”
Dịch Tử Minh nhìn Kỷ Ngự Đình bằng ánh mắt trấn an: “Đã hai mươi năm rồi, nói khôn chừng tôi đã chế ra thuốc trị liệu từ lâu rồi, đến lúc đó anh Ngự sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Dù sao thì cũng vẫn còn hy vọng cứu chữa được, bầu không khí trong phòng dần dần ấm lên.
Tự Niên lấy khăn giấy xì mũi, cảm thấy rất bức bối: “Bác sĩ, anh nói chuyện có thể đừng ngắt giữa chừng được không! Thật là dọa người ta mà!”
Dịch Tử Minh cười và tiêm cho Kỷ Ngự Đình một mũi thuốc ức chế khác để tăng cường công dụng trong cơ thể, sau đó kê cho anh ta các loại thuốc khác để giúp vết thương mau lành và thuốc giảm các cơn đau thắt ngực.
Dặn anh là phải kiềm chế thú tính của mình và không được tiến hành vận động mạnh ở bất cứ phương diện nào cho đến khi vết thương của anh lành hẳn.
Măc dù ngoài miệng Kỷ Ngự Đình đồng ý, nhưng thực ra trong lòng anh chẳng thèm quan tâm, cũng không hề nghe lọt lỗ tai.
Sau khi rời phòng thí nghiệm, đã gần đến giờ tan làm rồi.
Kỷ Ngự Đình đang định lên xe đi đến Angle để đón Sanh Ca thì nhìn thấy Lộc Sâm mặc mộ bộ đồng phục hàng không tối màu, gương mặt lạnh lùng, âm u bước về phía đó, đi theo phía sau anh ấy là cô vợ sinh xắn Thịnh Tú Vân.
Cả hai dường như đang vội vã vừa xuống máy bay đã chạy đến ngay, sắc mặt rõ ràng là không tốt cho lắm.
Như thể là đang đi bới lông tìm vết vậy.
Tự Niên lịch sự gọi: “Xin chào, boss Sâm, chào cô.”
Thịnh Tú Vân gật đầu, ánh mắt Lộc Sâm u ám, không hề quan tâm, đi thẳng đến chỗ Kỷ Ngự Đình.
Dù sao cũng là anh vợ cũ của mình, phải xây dựng mối quan hệ tốt, nên Kỷ Ngự Đình rút lại vẻ kỳ quái trong mắt: “Boss Sâm, gần đây sao anh lại rảnh rỗi quay vềthành phố S thế?”
Lộc Sâm dừng lại ở cách anh khoảng một thước, trực tiếp lấy ra súng lục ra, nhắm ngay đầu anh, khí thế tàn bạo, sát ý tuôn trào.
“Boss Sâm?!” Tự Niên sững sờ.
Khóe miệng Kỷ Ngự Đình cong lên nụ cười lạnh, không hề hoảng sợ, hai tay đút vào thắt lưng bộ đồ vest, nhàn nhã vô cùng đối mắt với anh ấy: “Boss Sâm, anh làm vậy là có ý gì?”
Lộc Sâm sát khí dâng trào: “Tôi muốn mạng của anh!”
…...
Sanh Ca đang ở văn phòng của tòa nhà Angle, đợi năm phút rồi mà vẫn không thấy Kỷ Ngự Đình đến đón mình.
Anh Ngự nói là anh sẽ đến đón cô sớm để ăn tối, đó giờ anh đều là người rất đúng giờ.
Sanh Ca đang định gọi điện hỏi thử, thì nhận được tin nhắn từ Tự Niên.
Trên đó viết: “Boss Sâm muốn giết cậu, ở phòng thí nghiệm.
Anh cả tại sao đột nhiên lại trở về?
Sanh Ca cau mày, nhớ lại vài ngày trước vì để kiểm tra hồ sơ ra nước ngoài của Kỷ Ngự Đình cô đã gọi cho anh cả của mình...
“Chết rồi, chết rồi!”
Cô lập tức xách túi và vội vã bắt taxi đến phòng thí nghiệm.
Còn chưa kịp xuống xe, qua cửa sổ kính, cô đã nhìn thấy ở phía xa Lộc Sâm cầm súng chĩa thẳng vào đầu Kỷ Ngự Đình, với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Anh cả! Anh đang làm gì vậy?”
Sanh Ca một tay giữ lấy họng súng, tay kia đẩy Kỷ Ngự Đình ra sau lưng mình để bảo vệ anh, mỉm cười hòa hoãn: “Nếu anh có điều muốn nói thì cứ nói đàng hoàng, động dao động súng là có ý gì, súng đạn không có mắt đâu.”
Lộc Sâm không hề di chuyển.
Thịnh Tú Vân cũng