Nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của anh cả, Sanh Ca sợ tái cả mặt.
Kết thúc rồi! Kết thúc rồi! Nên quản lý bản thân lại thôi!
Lần này đã chơi quá trớn rồi!
Kỷ Ngự Đình không nói lời nào, thân hình cao lớn kiêu hãnh, trong đôi mắt sâu thẳm không có chút sợ hãi, càng có vài phần bướng bỉnh “Không biết hối cải, lần sau sẽ còn tái phạm nữa.”
Dáng vẻ này của anh, trong mắt Lộc Sâm chính là đang khiêu khích.
Lộc Sâm nổi giận đùng đùng, dáng vẻ như định bóp cò súng.
“Đừng, đừng, đừng mà! Anh à, anh hiểu lầm rồi! Là em, em, em...!Em ngủ với anh ấy!”
Môi Sanh Ca run cầm cập, bấu chặt đầu ngón chân vì xấu hổ.
Đôi chân của cô so với cái mạng nhỏ bé của Kỷ Ngự Đình, thì tất nhiên là cái mạng nhỏ của Kỷ Ngự Đình phải quan trọng hơn rồi!
Lộc Sâm: “?”
“Anh không tin thì có thể nhìn cổ anh ấy, là em...!không kìm lòng được...”
Cô càng nói đến phía sau, giọng nói của cô lại càng nhỏ đi, xấu hổ che má của mình lại, cả khuôn mặt đến cổ của cô đều nóng ran.
Lộc Sâm tràn đầy nghi hoặc, trên tay vẫn cầm khẩu súng, chậm rãi đến gần Kỷ Ngự Đình,
Kỷ Ngự Đình không nhúc nhích, để mặc anh ấy vén chiếc khăn len lên.
Trên cổ đầy những dấu hôn đỏ sẫm khiến Lộc Sâm sững sờ.
Như thế này mẹ nó, cũng quá là...
Không khí lập tức yên lặng, bầu không khí có chút kỳ quái.
Sanh Ca che mặt mình lại kín mít, ước gì có thể đào một cái hố và chui vào đó.
Bây giờ thì hay rồi, chuyện phong lưu của cô trong bệnh viện không chỉ bị Tự Niên biết, mà đến cả anh trai của cô cũng biết, ngay cả chị dâu của cô cũng biết luôn rồi!
Aaaaa! Cô không còn mặt mũi nào để gặp người ta nữa!
Nội tâm cô sắp phát điên rồi, bên tai phải đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn hung hăn bấu một phát.
Sức lực quá mạnh gần như khiến vành tai vốn đã đỏ của cô lại càng đậm màu hơn.
“Này! Đau quá! Anh à, đang ở bên ngoài đấy!” Anh Ngự và Tự Niên vẫn còn đang nhìn kìa: “Ít nhiều gì cũng phải để lại cho em chút mặt mũi chứ…”
Phổi Lộc Sâm tức sắp nổ tung rồi: “Làm tốt lắm, Lộc Sanh Ca! Thật sự đã khiến cho anh nở mày nở mặt, có phải anh nên khen ngợi em như thế này không?”
“Không cần khen ngợi em, em rất khiêm tốn!” Chỉ cần đánh cô nhẹ nhàng hơn một tí là được rồi
“Ồ, còn lì nữa hả?”
Ánh mắt Lộc Sâm lộ ra vẻ nguy hiểm, bàn tay to buông ra vàng tai của cô ra, đổi sang thành nắm lấy gáy cô, giống như là đang nhấc một con gà vậy.
“Về nhà! Bây giờ hãy dành ba phút mặc niệm cuối cùng cho cái chân của em đi!”
Sanh Ca che mặt, muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
Anh cả đang giận lắm, về nhà cô sẽ bị đánh chết đúng không?
Toàn thân Lộc Sâm bao trùm một bầu không khí lạnh, xoay người bước vào trong xe, kéo cổ tay cô nhưng đã bị người phía sau nắm lấy.
Kỷ Ngự Đình nheo đôi mắt đen lại, đáy mắt lạnh lùng: “Boss Sâm, Sanh Sanh đã là người lớn rồi, cô ấy có quyền lựa chọn những chuyện mình muốn làm, hơn nữa cô ấy còn là vị hôn thê của tôi, cô ấy làm như vậy cũng không có gì là không ổn cả.”
“Tôi dạy dỗ em gái tôi, không cần người ngoài nhúng tay vào!”
Lộc Sâm liếc nhìn anh, chế nhạo: “Nghe nói nhà họ Kỷ gia giáo rất nghiêm khắc, không ngờ lại dạy dỗ ra một đứa cháu không biết giữ mình trong sạch như vậy, anh đừng tưởng rằng con bé bảo vệ anh, tôi sẽ không biết là anh đang lừa gạt con bé! Chờ tôi đánh gãy chân con bé trước, rồi sẽ giết anh sau!
Ánh mắt hai người đàn ông chạm vào nhau, tia lửa bay khắp nơi, khói bụi mịt mù.
Lộc Sâm quay đầu định rời đi, Kỷ Ngự Đình lại nắm chặt cổ tay anh ấy, không nhường một phân nào.
Lộc Sâm tức giận dâng trào, anh ấy buông Sanh Ca ra, nhanh chóng dùng lòng bàn tay đẩy Kỷ Ngự Đình một cái.
Cú đẩy này anh ấy đã dùng hết sức, nhưng Kỷ Ngự Đình vẫn không đánh trả nên bị đánh trúng ngay ngực.
Kỷ Ngự Đình kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực đau dữ dội, cú đẩy này Lộc Sâm đã ảnh hưởng đến vết thương bị đạn bắn của anh rồi.
Một vị tanh ngọt trào lên, anh cố nuốt vào cổ họng nhưng không kìm được, dòng máu đỏ chảy dài trên môi anh.
“Anh Ngự!”
Sanh Ca lập tức chạy tới đỡ anh ta, nhìn thấy anh nôn ra máu, cũng biết rằng vừa rồi anh cả của mình đã đánh mạnh bao nhiêu, khóe mắt cô đỏ hoe vì xót xa.
“Anh cả! Hôm qua anh ấy mới bị bắn, bị thương rất nặng.
Vừa mới phẫu thuật xong, sao anh lại có thể đánh anh ấy!”
Lộc Sâm nhìn bàn tay của mình, sau đó nhìn về phía Kỷ Ngự Đình đang toát mồ hôi hột