Sanh Ca nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang giả vờ ngủ kia, cô nở một nụ cười xấu xa, giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối.
"Có vẻ anh Ngự ngủ rất ngon, em cũng yên tâm rồi, nghĩ kỹ lại thì em thấy mình vẫn nên về nhà họ Lộc hơn, ở đây còn có Tự Niên có thể chăm sóc cho anh mà, đợi hai ngày nữa em lại tới thăm anh.
"
Sau đó cô định bỏ đầu anh ra khỏi chân mình.
Người đàn ông nào đó chợt ôm chặt lấy eo Sanh Ca, sống chết rúc đầu vào ngực cô.
"Tự Niên vụng về lắm, anh ta không chăm sóc được cho anh đâu, anh muốn Sanh Sanh cơ! "
Giọng nói của anh vừa ồm ồm vừa có chút trẻ con, nghe kỹ thì thấy hình như còn có vẻ tủi thân nữa!
Sanh Ca cố nhịn cười, cố tình đẩy anh ra: "Vậy cũng không được, hành lý của em đều để ở nhà họ Lộc cả rồi, em phải về thôi.
"
Đột nhiên Kỷ Ngự Đình đang từ trong lồng ngực Sanh Ca đứng phắt dậy, anh với lấy di động để ở đầu giường, bấm số gọi cho Tự Niên.
"Ngày mai anh tới cửa hàng mua hết quần áo cho tôi, size của Sanh Ca là size S, size giày ba mươi tư, mua hết tất cả phụ kiện đồ trang điểm, trang sức, dây chuyền, khuyên tai, sau đó đem về lấp đầy tủ đồ trong biệt thự cho tôi.
"
Dặn dò xong, anh lập tức cúp máy.
Sanh Ca vẫn còn đang lơ mơ chưa kịp hiểu chuyện gì thì người nào đó đã lại chui tọt vào trong ngực cô.
Rõ ràng là một người đàn ông cao tận một mét tám mươi tám đang bệnh tật ốm yếu, xem ra giờ anh còn khỏe hơn cả cô.
Vậy nhưng, ở một góc mà Sanh Ca không nhìn thấy, khóe miệng người nào đó đã cong lên, con ngươi đen tuyền còn hiện lên vẻ đắc ý.
Đã ở trong biệt thự của anh rồi thì đừng mơ được ra ngoài!
Sanh Ca không biết được kế hoạch nhỏ của Kỷ Ngự Đình vừa mới thành công mỹ mãn, mạch suy nghĩ của cô vẫn đang dừng lại ở câu nói kia, cô tò mò hỏi: "Sao anh biết em mặc size S?"
"Anh ôm là biết.
"
Được rồi, có thể là do cô gầy, chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra.
Nhưng!
Sanh Ca lại cau mày hỏi tiếp: "Thế sao anh biết em đi giày size nào?"
Kỷ Ngự Đình: "! "
Không phải anh đã để lộ chuyện gì rồi chứ?"
Sanh Ca thấy anh không nói gì, cô đoán chắc anh lại đang suy nghĩ làm sao để qua mặt cô đây mà.
Chỉ cần là im lặng thì chắc chắn là đang giở trò!
Cô dùng ngón tay trắng ngần của mình bẹo má anh.
"Á!"
Khuôn mặt Kỷ Ngự Niên lập tức nhăn nhúm lại, biểu cảm lại giống như anh là túi trút giận của Sanh Ca hồi trước: "Nhẹ một chút, anh đang bị thương mà! "
Sao lúc nào cô cũng nhắm chuẩn xác cơ hội được bắt nạt anh vậy nhỉ?
Kỷ Ngự Đình hơi buồn bực.
Sanh Ca không thèm để ý đến giọng điệu hờn dỗi của anh: "Anh nói thật đi, chuyện từ lúc nào?"
"Lần trước lúc em uống say ở quán bar Sắc Giới, anh có đưa em về phòng, chăm sóc suốt đêm, lau mặt, cởi giày cho em, với cả lần em uống say ở nhà họ Kỷ nữa, hai lần đó đó!"
Lúc đó anh vô tình nhìn thấy bàn chân nhỏ nhỏ xinh xinh của cô.
Trắng nõn mịn màng, nhìn rất đáng yêu.
Anh mới so kích thước chân của cô với bàn tay mình, không ngờ nó còn nhỏ hơn bàn tay anh!
Sanh Ca lập tức đỏ mặt, đầu ngón chân quặp vào trong.
Cái chuyện rửa chân này, có nằm mơ cô cũng không nghĩ Kỷ Ngự Đình sẽ nhân lúc cô say đến bất tỉnh nhân sự mà lén đi rửa chân cho mình.
Thật là mất mặt quá đi!
Cánh tay cô tăng thêm lực, khuôn mặt Kỷ Ngự Đình càng cau có, vặn vẹo hơn, anh lại liên tục kêu đau.
"Ngoại trừ hai lần đó, anh có còn lần nào làm ra hành động bỉ ổi đó với chân của em không? Kỷ Ngự Đình, không phải anh có sở thích bệnh h.oạn đó chứ? Mau nói thật cho em biết!" Sanh Ca nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cô như đang cô dò hỏi gì đó.
Kỷ Ngự Đình: "?"
Cái quái gì vậy?
Rốt cuộc là anh không bình thường hay Sanh Ca không bình thường đây?
Anh vừa định mở miệng giải thích thì Sanh Ca đã sợ anh sẽ nói ra những hành vi khiến cô không thể chịu nổi.
"Thôi vậy, anh đừng nói nữa, để em bình tâm trở lại.
"
Cô buông khuôn mặt anh ra, đẩy anh ra khỏi ngực mình rồi đứng dậy, đứng từ trên cao nhìn xuống anh.
"Xét thấy hồi trước chưa biết anh đã có hành vi suồng sã nào, với cả có khả năng anh còn có sở thích bệnh h.oạn, em quyết định sẽ theo dõi anh một thời gian!"
"Anh đừng mơ đêm nay được ôm em đi ngủ, thời gian ở lại đây chăm sóc anh, em sẽ ngủ ở phòng bên cạnh, còn khóa cửa đấy nhé! Anh biết phép tắc một chút giúp em! Nếu nửa đêm dám mò