Tự Niên quay lưng lại với Sanh Ca, không lập tức quay lại ngay mà chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Kỷ Ngự Đình.
Vẻ mặt của Sanh Ca lười biếng, dáng vẻ trông rất lờ mờ.
Ban nãy cô vừa gọi điện thoại xong nên đang đi lên lầu, từ xa đã nghe thấy Tự Niên và Kỷ Ngự Đình đang nói chuyện trong phòng, nhưng vì khoảng cách khá xa nên cô không nghe được rõ lắm, chỉ nghe thấy một vài từ khóa tương đối xa lạ.
“Hửm?”
Thấy hai người bọn họ đều không nói gì nữa, mắt Sanh Ca đảo qua lại giữa bọn họ.
Tự Niên quay người lại và thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, không giống như là đang giả vờ, chắc là không nghe được bao nhiêu, nên mới mỉm cười giải thích:
“Chất ức chế là một loại thuốc trong phòng thí nghiệm.
Tuy nhiên, vừa rồi tôi và cậu đang thảo luận về nhiệm vụ cơ mật của Cục Điều tra Quốc gia.
Có thể không tiện tiết lộ cho cô Sanh Ca biết.”
“Thật sao?” Sanh Ca nghiêng đầu nhìn Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình gật đầu, vẻ mặt tự nhiên: “Sanh Sanh muốn biết ư? Nếu em thực sự muốn biết, anh có thể nói cho em biết.”
Sanh Ca suy nghĩ một chút: “Thôi bỏ đi, nếu như nó đã là chuyện cơ mật, thì cũng đừng nói cho em biết, em không muốn biết.”
Kỷ Ngự Đình và Tự Niên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy cô Sanh Ca, hai người nói chuyện đi nhé, tôi đi ra ngoài trước.”
Sanh Ca gật đầu, ngay khi Tự Niên vừa mới rời đi, cô ngồi xuống bên cạnh giường của Kỷ Ngự Đình và kiểm tra vết thương trên ngực anh, sau hai ngày đã khá hơn rất nhiều rồi.
Thật ra hai ngày qua Sanh Ca cũng không phải thực sự giận anh, cô chỉ lấy cớ để ngủ riêng với anh mà thôi, sợ anh đêm anh sẽ không yên phận, sẽ tìm đủ mọi cách để dụ dỗ cô phạm tội.
Vì để vết thương của anh có thể mau lành, không thể động vào nó!
Tuy nhiên, vết thương đã đỡ nhiều rồi, tại sao những vết bầm tím trên người anh vẫn còn rõ ràng đến như vậy?
Thật là kỳ lạ.
Cô nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Ngự Đình một cái, phát hiện ánh mắt của anh đang né tránh, cứ kỳ lạ sao đấy.
“Đã mấy ngày rồi, sao vết thương trên người anh vẫn chưa biến mất nữa? Chẳng lẽ là anh tự véo mình à?”
“Làm sa mào có thể được!”
Kỷ Ngự Đình kiên quyết không thừa nhận: “Sao anh có thể làm ra chuyện kỳ lạ như vậy được, nhưng đây là lần đầu tiên Sanh Sanh chủ động, cứ xem như là để lưu lại kỷ niệm có được không?”
Sanh Ca nhíu mày lại, rõ ràng là trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
“Sanh Sanh, anh muốn đi tắm.”
Kỷ Ngự Đình cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu của cô, nhuốm một tia sáng lung linh.
Sanh Ca gần như không nghĩ tới: “Không được, vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn, không thể bị dính nước được, để em bảo Tự Niên vào lau người giúp anh nhé?”
Kỷ Ngự Đình rất phiền muộn, ánh mắt tố cáo: “Lần trước em còn nói rằng sau này thân thể của anh chỉ có thể để cho em xem, vậy mà bây giờ em lại muốn bảo Tự Niên lại làm hại anh à?”
Coi anh ấm ức kìa, Sanh Ca chạm vào khuôn mặt đẹp trai của anh.
Đôi mắt trong veo như vì sao kia chợt lóe lên một tia gian xảo, bờ môi đỏ mọng cong lên rất gợi cảm.
Cô từ từ đến gần Kỷ Ngự Đình, giọng nói vô cùng mềm mại vô cùng mê hoặc lòng ngườ: “Anh Ngự muốn em đến hầu hạ anh thì cũng không phải là không thể, nhưng trước đó, em có một chuyện bất ngờ muốn nói xong với anh trước, anh nhất định sẽ thích đấy.”
Mắt Kỷ Ngự Đình sáng lên, tim anh khẽ dao động.
Sanh Ca tiếp tục bổ sung thêm: “Lát nữa sau khi xong việc, cơ thể anh sẽ rất nhớp nháp, đến lúc đó em sẽ lau người cho anh, như vậy thì sẽ không cần phải lau hai lần.”
Kỷ Ngự Đình thu hồi lại sự mong đợi trong mắt, vẻ mặt bình tĩnh và vững vàng đáp lại: “Được.”
“Vậy thì anh Ngự đợi em một lát, em đi sang phòng bên cạnh lấy đồ.”
Lấy đồ?
Kỷ Ngự Đình đã lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi.
Sanh Ca đã chạy nhanh đến phòng ngủ kế bên, rồi sau đó lại chạy lon ton trở lại.
Khi cô vào một lần nữa, cô chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt rất thần bí.
Sau đó cô cởi giày leo lên giường, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh anh, quỳ trên giường.
Đầu ngón tay trắng nõn bắt đầu kiên nhẫn cởi từng chiếc cúc áo sơ mi còn lại của anh.
Khi những ngón tay lạnh lẽo của cô đang cởi cúc áo, sẽ thỉnh thoảng vô tùng chạm vào làn da ấm áp của anh.
Giống như cô đang ố ý khiêu khích anh, khiến toàn thân anh run rẩy, hô