Khi Sanh Ca đang suy nghĩ, một chiếc xe hơi Lamborghini màu đen giới hạn đi ngang qua hồ phun nước và dừng lại trước cửa.
Vệ sĩ đồng thời là tài xế xuống xe trước, giúp mở cửa xe ra.
Một người phụ nữ bước xuống xe, mặc một bộ váy trắng chững chạc và đoan trang, dáng người cao gầy, ăn mặc rất tinh tế.
Đó là Thịnh Tú Vân.
Ngoài việc mang danh nghĩa là phu nhân Sâm gia, cô ấy còn từng được mệnh danh là tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất cục hàng không Trung Quốc.
“Chị dâu, sao chị lại ở đây?” Sanh Ca tiếp đón một cách lịch sự.
"Đại ca của cô đã trở về nước xử lý một số chuyện.
Tôi không có việc gì làm, nên tới cổ vũ cho cô một chút."
Nhìn thấy Sanh Ca, đầu tiên cô ấy nở nụ cười ấm áp.
Cô ấy tự nhiên kéo cổ tay Sanh Ca như chị em thân thiết vậy, sau đó nhanh chóng chú ý đến tòa nhà cao ốc yên tĩnh, vô thức nhìn đồng hồ.
"Sao giờ này rồi mà vẫn vắng tanh như vậy? Ai đang giở trò?"
Thịnh Tú Vân cũng phản ứng ngay lập tức.
Bởi vì nếu hôm nay cho đến khi lễ cắt băng bắt đầu, mà không có ông trùm kinh doanh nào được mời đến thì vào buổi chiều hôm đó vấn đề này sẽ được đưa tin ngay.
Khi đó tham vọng thoát ly khỏi sự giúp đỡ của Lộc gia và tự thành lập nên sự nghiệp riêng của Sanh Ca sẽ trở thành trò cười trên mạng.
Mục đích của những người đứng sau quá rõ ràng.
Vẻ mặt của Sanh Ca rất nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Thịnh Tú Vân còn nghiêm túc hơn mình, cô cười an ủi: "Chị dâu, đừng lo lắng, có thể là trên đường có chuyện gì đó chậm trễ bọn họ."
Cô nhìn Tang Vi, trợ lý chuyển tới từ thành phố Phương đang đứng sau mình: "Cô dựa theo danh sách mà gọi điện, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, hỏi bọn họ có cần giúp đỡ không."
"Vâng, giám đốc Lộc.”
Thịnh Tú Vân lắc đầu: "Không có người nào tới, thật là trùng hợp, cô đừng an ủi tôi, trong lòng cô mới là người khó chịu nhất."
Sanh Ca cười rất bình tĩnh: "Sợ gì chứ, còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu.
Cho dù hôm nay không có ai đến, tôi vẫn sẽ cắt băng khánh thành!"
Vừa dứt lời, tiếng cười suồng sã như chuông bạc của một người phụ nữ vọng vào từ bên ngoài đài phun nước.
Tống Niên diện chiếc váy hoa dài màu tím đầy mê hoặc, bước tới đầy duyên dáng.
"Đây thực sự là trò đùa vui nhất mà tôi được nghe hôm nay.
Xem ra tiểu công chúa của chúng ta mà không mang cái danh nhà họ Lộc thì không ai muốn cho cô mặt mũi rồi.
Thật là quá thảm hại."
Thịnh Tú Vân và Sanh Ca gần như lạnh mặt xuống cùng lúc.
“Sao chị không ở nhà chăm sóc chồng đi, lại tới đây tham gia cuộc vui làm gì?” Bởi vì không có người ngoài ở đây nên Thịnh Tú Vân cũng không cung kính với chị ta.
"Lão gia không tiện đi lại, tôi sẽ thay mặt hắn đến xem một chút."
Tống Niên đảo mắt đầy khinh thường, nhếch miệng châm chọc: "Lộc Sanh Ca, hy vọng sự việc hôm nay có thể dạy cho cô một bài học.
Cô phải biết rằng không có nhà họ Lộc, cô chẳng là gì cả!"
"Ồ?"
Đôi môi đỏ mọng của Sanh Ca khẽ nhếch lên, từ đầu đến cuối cô rất bình tĩnh, không hề hoảng chút nào: "Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu, sao chị lại nóng lòng như vậy?"
Tống Niên hừ lạnh một tiếng: “Cho dù cho cô thêm một tiếng đồng hồ nữa cũng không có người tới, cho nên cô cứ như vậy chờ đến khi bị làm thành trò cười trên mạng đi!”
Thịnh Tú Vân cau mày: "Quả nhiên là do chị giở trò!"
"Đừng có vu oan cho tôi.
Là do Lộc Sanh Ca đã đắc tội quá nhiều người nên không ai trong số họ muốn cô ta sống tốt.
Tôi chỉ tiện ghé qua để xem trò cười mà thôi."
Chị ta nói xong, yêu cầu vệ sĩ vào trong tòa nhà và mang một chiếc ghế ra, sau đó ngồi đợi ở cửa.
Chỉ còn hai mươi phút nữa, chị ta muốn xem liệu sự bình tĩnh của Lộc Sanh Ca có thể duy trì thêm được trong một thời gian nữa hay không.
Năm phút nữa trôi qua.
Ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào từ đài phun nước bên ngoài tòa nhà, không gian yên tĩnh đến mức mọi nhân viên tại Angle đều ớn lạnh.
Tang Vi vội vàng bước đến bên Sanh Ca, nhỏ giọng báo cáo: “Giám đốc Lộc, tình hình không tốt lắm, đa số đều nói rằng công ty có chuyện gì đó không thể đến, có người còn không trả lời điện thoại.
Tôi phải làm gì bây giờ?"
Tống Niên vểnh tai lên nghe, càng cười đắc ý.
Sanh Ca cúi đầu suy nghĩ.
Sắc mặt Thịnh Tú Vân cũng không tốt