Sanh Ca vểnh tai lên: “Không nhìn ra đấy, đại ca của em hung dữ như vậy, trước mặt chị dâu có phải là con cừu nhỏ ngoan ngoãn không?"
Thịnh Tú Vân ho hai lần, kiềm chế sự xấu hổ của mình, gật đầu có chút ngượng ngùng.
Sanh Ca cười khúc khích.
Trời ạ, cô không thể tưởng tượng được chị dâu đã dạy dỗ đại ca như thế nào, ha ha ha, chắc là vui lắm!
"Chị dâu, chị có ý kiến gì hay không? Nói cho em nghe đi?"
Thịnh Tú Vân lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Ngự Đình vẫn đang xã giao: “Đừng nói là tôi nói đấy."
Sanh Ca vội vàng gật đầu.
Thịnh Tú Vân ghé sát tai cô, thì thầm: "Nếu sau này anh ta có làm sai gì, cô phải cho anh ta học cách quỳ trên bàn phím, bàn chải, sầu riêng,...!Phải giáo dục thật tốt có biết chưa...!Cô cứ làm thế này...!Rồi thế này...”
Sanh Ca cau mày: “Mấy cái này có phải hơi tàn nhẫn hay không?"
Chỉ cần quỳ trên gạch lát sàn thôi cũng đủ đau rồi, cô không thể tưởng tượng được quỳ trên sầu riêng thì như thế nào...
“Phụ nữ không tàn nhẫn, địa vị không ổn!”
Sanh Ca im lặng gật đầu, cảm thấy rất hợp lý, trong lòng bắt đầu tính toán kỹ lưỡng.
Thịnh Tú Vân thấy cô có vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, trong lòng không khỏi có chút áy náy...
Thật ra, những lời này cô ấy đã thảo luận với Lộc Sâm, cô ấy cố ý nói cho Sanh Ca nghe.
Để ngăn Kỷ Ngự Đình bắt nạt cô em gái nhỏ nhắn của mình trong tương lai, cặp đôi đã quyết định cho Sanh Ca học cách ra tay trước!
Khụ khụ, Kỷ Ngự Đình có làm sao, cô ấy cũng chỉ có thể xin lỗi!
Ngay sau khi họ nói xong, Kỷ Ngự Đình trong đám đông dường như đã cảm nhận được tiếng gọi.
Sau khi xã giao, anh đi qua bên này, ngồi vào chỗ bên cạnh Sanh Ca một cách rất tự nhiên.
Sau khi đứng và giao lưu quá lâu, Sanh Ca vẫn lo lắng về vết thương của anh: “Anh có mệt không?"
“Không sao đâu.” Kỷ Ngự Đình bình tĩnh nói.
Thịnh Tú Vân cũng cảm thấy sắc mặt anh không tồi: “Xem ra mấy ngày nay cô em gái chăm sóc rất tốt, Ngự gia khỏe lại rất nhanh.
Vậy em gái định bao giờ thì quay lại Lộc gia?"
"Em…"
Trước khi Sanh Ca kịp nói, một đôi bàn tay to đột nhiên nắm lấy cánh tay cô.
Ngay sau đó, sắc mặt Kỷ Ngự Đình căng thẳng, vẻ mặt đau khổ, khuôn mặt dưới mặt nạ trắng bệch, tạo nên cảm giác yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân.
Anh ngã vào vai cô như không có ai xung quanh: “Sanh Sanh, vẫn còn đau..."
Sanh Ca đưa tay qua vai, sờ trán anh: “Đau ở đâu?"
Kỷ Ngự Đình giả dối mà chỉ vào vết thương bên cạnh trái tim mình: “Chỗ này đau quá, đầu vẫn còn chóng mặt..."
"Có phải nhiều gió lạnh thổi quá không? Đi, em đưa anh trở về."
Cô đỡ Kỷ Ngự Đình đứng dậy, nhìn Thịnh Tú Vân: “Chị dâu, phiền chị giúp em tiếp khách một chút."
"Được rồi, giao cho tôi đi, cô đừng lo lắng."
Thịnh Tú Vân trầm ngâm nhìn bóng lưng của hai người đang rời đi.
Vết thương đau đúng lúc như vậy?
Cô ấy cười và lắc đầu, dường như cô ấy đã hiểu tại sao Sanh Ca nói Kỷ Ngự Đình không ngoan.
Cùng ngày, thông tin về sự có mặt của Kỷ Ngự Đình trong buổi lễ cắt băng khánh thành của Angle đã nhanh chóng gây xôn xao trên mạng.
Mặc dù Kỷ Ngự Đình không cởi bỏ mặt nạ Quỷ Diện ở nơi công cộng, nhưng chỉ bằng sức mạnh một tay che trời của người cầm quyền Kỷ gia cũng đủ khiến cư dân mạng ghen tị.
Không ít người người khen hai người đẹp đôi, xứng đôi vừa lứa, được ăn cơm chó rất vui.
Những người phụ nữ giàu có và nổi tiếng thì ghen tị đến đỏ mắt.
Tuy nhiên.
Người trong cuộc của chủ đề này, người đàn ông quyền lực đỉnh cao đang ở trong xe trở về biệt thự lúc này, lại đang bi Sanh Ca véo tai, nét mặt nhăn lại vì đau, khẽ lẩm bẩm.
Sanh Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: "Em biết anh giả bệnh, nhưng không vạch trần trước mặt chị dâu thôi.
Anh diễn tốt lắm, anh Ngự!”
Kỷ Ngự Đình mím môi cười: “Quá khen."
Vẫn còn tự hào được?
"Bệnh của anh gần như đã lành, đã đến lúc em phải trở về Lộc gia.
Anh diễn như vậy là muốn làm gì?" Sanh Ca véo mạnh d.ái tai của anh hơn.
Kỷ Ngự Đình rít lên vì đau, nhưng không tránh đi.
"Gần khỏi rồi, nhưng không có nghĩa là đã khỏi hoàn toàn.
Lần trước đại ca của em đánh anh, hình như để lại nội thương rồi, ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng.
Anh chịu thay em rồi, em không nên chịu trách nhiệm sao?"
Khuôn mặt nghiêm túc của Sanh Ca